Vì phối hợp với cuộc chiến Hà Đông, hai mươi ngàn kỵ binh do Thái Thú Dương Huyền Tưởng dẫn đầu, theo bờ tây Hoàng Hà, xuôi theo Nam Sơn, tiến xuống phía nam, phát động tiến công mãnh liệt. Hai mươi ngàn quân tiến vào quận Võ Uy, đến sát chân thành. Lúc này, đại quân Lý Quỹ đang toàn lực tấn công Tiết Cử, hậu phương bỏ trống, quân Phong Châu đánh tới kho lương khiến cho Lý Quỹ hoảng sợ rút quân, buông tha không vây công Tiết Cử nữa.
Tiết Cử nhân cơ hội này phản kích. Ở quận Lũng Tây, huyện Vị Nguyên, đánh bại bộ tướng Khâu Hành Cung của Đậu Kháng, chém giết hơn sáu ngàn quân Đường. Sĩ khí quân Tây Tần tăng vọt. Chia binh làm hai đường tiến sát đến hai mươi ngàn quân Đường trú đóng ở huyện Tương Võ. Đậu Kháng một cây làm chẳng nên non, bắt buộc phải lùi về Quan Trung. Quân Tây Tần một tiếng trống làm tăng thêm tinh thần, thu phục quận Lũng Tây và quận Thiên Thủy, hướng Đại Chấn Quan phát động tấn công.
Cùng lúc đó, một lộ kỳ binh khác của quân Phong Châu, khoảng mười ngàn người, do Đại tướng Bùi Hành Nghiễm thống lĩnh, theo quận Diên An tiến vào quận Hoằng Hóa, men theo lòng chảo Mã Lĩnh tiến xuống phía nam, áp sát Quan Trung. Ba ngày sau, Bùi Hành Nghiễm dẫn theo mười ngàn kỵ binh tiến vào lãnh thổ quận Bắc Địa, tổ chức vây chặt thành. Thái Thú quận Bắc Địa là Tôn Hoa một mặt tổ chức dân phu thủ thành, một mặt khấn cấp cầu viện Lý Uyên.
Phía tây và phía bắc đồng thời xuất hiện tình huống nguy hiểm, làm cho Quan Trung chấn động. Tình thế nghiêm trọng khiến Lý Uyên sứt đầu mẻ trán.
Bốn gã phu kiệu bước nhanh qua quảng trường Võ Đức Điện, dừng lại trước bậc thang. Kiệu vừa hạ xuống, một gã thị vệ cẩn thận giúp đỡ Độc Cô Chấn ra khỏi kiệu.
Nét mặt Độc Cô Chấn không chút thay đổi, có điều trong ánh mắt mơ hồ lộ ra một tia bất mãn, đúng là y đang bất mãn với Lý Uyên. Lãnh thổ Lý Uyên quá lớn, lòng có thừa mà không đủ lực, khiến cho hiện tại nơi nơi đều có nước lọt qua.
Tuy rằng y cũng tán thành việc Lý Uyên đi tranh đoạt Hà Đông, nhưng lúc đó Lý Uyên vỗ ngực cam đoan với hắn là có thể bảo vệ Thái Nguyên, hơn nữa Quan Lũng cũng sẽ không gặp rủi ro. Nhưng hiện tại…
Độc Cô Chấn cảm thấy cần phải nói chuyện với Lý Uyên kỹ lưỡng một chút.
Bên trong phòng, Lý Uyên đang cùng Bùi Tịch và thế tử Lý Kiến Thành thảo luận sách lược đối phó. Tối qua Lý Uyên có một đêm không ngủ, tinh thần vô cùng mệt mỏi, hai mắt đỏ bừng, giọng nói có chút khàn khàn.
- Tuy rằng Tiết Cử tấn công Đại Chấn Quan, nhưng ta cho rằng hắn không thể kéo dài được. Dù sao giai đoạn trước hắn cũng chịu tổn thất lớn, chỉ cần chúng ta thủ chắc Đại Chấn Quan, không bao lâu hắn sẽ lui binh, điểm này ta không nghi ngờ, cho nên, đối với Tiết Cử không cần lo lắng.
Y khoát tay, ngăn cản ý định phát biểu của Lý Kiến Thành, nói tiếp:
- Về phần mười ngàn kỵ binh của Dương Nguyên Khánh, cũng chỉ là một loại điệu bộ mà thôi, bọn chúng không phải chỉ yên ổn vây thành mà không xuống phía nam sao? Bởi vì bọn chúng hiểu rõ, kỵ binh không thể công thành. Lương thảo khó tiếp tế, hơn nữa chỉ có mười ngàn kỵ binh, ta cho rằng Dương Nguyên Khánh muốn tạo áp lực với chúng ta mà thôi.
Đây là kết luận của Lý Uyên sau một đêm khổ tư suy nghĩ. Ý tưởng của y cũng không phải không có đạo lý, dù sao Lý Uyên cũng là vua một phương, tài trí mưu lược kiệt xuất, ánh mắt của y thường nhân khó sánh kịp, nhìn vấn đề khá thấu đáo, y kiên quyết nói:
- Đây là vì Dương Nguyên Khánh muốn phối hợp với chiến dịch Hà Đông mà thực thi kế vây Ngụy cứu Triệu, mục đích là muốn chúng ta buông tha cho Hà Đông, nhưng càng như thế, ta lại càng khiến hắn không thực hiện được ý đồ.
Rốt cuộc Lý Kiến Thành không nhịn được nữa, mở miệng nói:
- Nhưng thưa phụ thân, như vậy Quan Lũng lại có chiến sự giằng co, dân chúng chịu tổn thất quá lớn. Con lo rằng chúng ta sẽ thu được một Quan Lũng vỡ nát, lương thảo thuế phú (thuế ruộng) khó có thể chống đỡ được thiên hạ của chúng ta. Con cho rằng cần phải tập trung tinh lực thống nhất Quan Lũng, hơn nữa, mã trường (trại ngựa) Hà Tây, đối với sự nghiệp tranh bá trong tương lai của chúng ta có ảnh hưởng rất lớn. Nếu cứ giằng co như vậy, đối với chúng ta càng bất lợi.
Bùi Tịch cũng khuyên Lý Uyên:
- Điện hạ, thần lo rằng binh lực của chúng ta không đủ. Hiện tại quân trấn thủ Trường An được tăng thêm ba mươi ngàn quân của Sài Tướng Quân và hai mươi ngàn quân của Đậu Tướng Quân, tổng cộng chỉ có khoảng một trăm ngàn quân, hơn nữa, trong số đó có đến năm mươi ngàn binh lính không được huấn luyện đầy đủ. Nếu Thế Dân ở Hà Đông không địch lại Dương Nguyên Khánh, hao binh tổn tướng trở về, chúng ta sẽ trở nên cực kỳ bị động. Chỉ sợ trong vòng ba đến năm năm nữa không thể trở mình được.
Bùi Tịch đặc biệt hiểu rõ Lý Uyên, y biết Lý Uyên vẫn chưa từ bỏ ý định với Hà Đông, trong lòng y cũng bắt đầu nổi lên lo lắng. Lúc này, một gã thị vệ ở cửa bẩm báo:
- Bẩm Thừa Tướng, Độc Cô Hữu Phó Xạ cầu kiến!
- Mời ông ấy vào!
Lý Uyên không dám chậm trễ với Độc Cô Chấn. Độc Cô Chấn không chỉ là cậu y, đồng thời cũng là người hiện tại có thế lực lớn nhất ủng hộ y.
Lý Uyên lại nói với Kiến Thành và Bùi Tịch:
- Hai người cứ lui ra trước đi!
- Vâng!
Hai người đứng dậy thi lễ, xin rời khỏi phòng.
Một lát sau, Độc Cô Chấn rảo bước đi vào trong phòng, y tiến lên thi lễ:
- Ty chức Độc Cô Chấn tham kiến Thừa Tướng.
Độc Cô Chấn là Thượng Thư Hữu Phó Xạ đương nhiệm, dựa theo quan chế triều Tùy, Thượng Thư tỉnh là Tả Hữu Phó Xạ, môn hạ ở bên trong nội tỉnh có thể gọi là Tướng Quốc. Nhưng ở Trường An thì khác, bởi vì bản thân Lý Uyên được phong làm Thừa Tướng, như vậy thủ lĩnh của ba tỉnh không thể lại xưng là Tướng Quốc, cho nên, mặc dù Độc Cô Chấn hiện tại đảm nhiệm chức vụ Thượng Thư Hữu Phó Xạ, cũng chỉ là một quan viên cao cấp, không thể xưng là Tướng Quốc.
Mặc dù như thế, Lý Uyên vẫn rất tôn kính y, vội vàng đáp lễ:
- Hữu Phó Xạ không cần đa lễ, mời ngồi!
Độc Cô Chấn ngồi xuống, một gã thị vệ dâng trà lên. Độc Cô Chấn trầm ngâm một chút rồi nói:
- Ta đến đây tìm Tướng Quốc, là có mấy vấn đề muốn đề xuất.
Độc Cô Chấn cũng rất cẩn thận, tuy y là cậu Lý Uyên, là Độc Cô gia chủ, lại là thủ lĩnh quý tộc Quan Lũng, nhưng y cũng biết, Lý Uyên lớn mạnh như ngày nay cũng không phải hoàn toàn chỉ dựa vào bọn họ ủng hộ, thực lực Lý Uyên cũng rất hùng mạnh. Hiện tại Lý Uyên nắm quyền, không lâu có thể sẽ đăng cơ Đế vị, dưới tình huống như vậy, áp bức Lý Uyên quá mức, tương lai Độc Cô gia tộc sẽ gặp phải bất lợi, do đó y nhất định phải lưu lại chút đường lùi.
Lý Uyên cũng giống với Độc Cô Chấn, rất cẩn thận. Y chuẩn bị tiếp tục mộ binh ở Quan Lũng, cái này cần được quý tộc Quan Lũng ủng hộ. Quý tộc ở Quan Lũng trực tiếp hoặc gián tiếp khống chế được phần lớn nhân khẩu, chín thành (9/10) buôn bán cũng bị bọn họ nắm trong tay. Bất kể lương thực, thuế phú hoặc nguồn mộ lính, Lý Uyên đều cần nhờ đến quý tộc Quan Lũng. Ở một mức độ nào đó, Độc Cô Chấn chính là Vũ Văn Thái thứ hai.
Lý Uyên hạ thấp người cười nói:
- Có vấn đề gì, Hữu Phó Xạ cứ việc đề xuất.
Độc Cô Chấn cứ việc dùng một loạt các biện pháp uyển chuyển để biểu đạt lại yêu cầu của mình, y ngẫm nghĩ một chút rồi nói:
- Hai mươi mấy ngày trước, Thế Tử dẫn ba mươi ngàn quân cướp lấy các quận quan nội, chỉ trong nửa tháng ngắn ngủi liền đánh hạ quận Thượng, quận Diên An, quận Bắc Địa, quận Hoằng Hóa, quận Bình Lương, quận An Định, quận Hội Ninh, tất cả là bảy quận. Một đường đều được quan dân quy thuận, tiến triển thần tốc. Nhưng vấn đề là, Dương Nguyên Khánh hồi binh, gần như không cần tốn chút sức lực đã cướp lại quận Diên An, kỵ binh xuống phía nam một đường thế như chẻ tre, không có bất cứ gì ngăn cản. Nếu Dương Nguyên Khánh muốn cướp đi các quận quan nội, kỳ thật cũng rất dễ dàng. Như vậy cần phải làm thế nào để củng cố thắng lợi của chúng ta, khiến Dương Nguyên Khánh không đoạt được, quan nội các quận chân chính trở thành địa bàn của chúng ta? Thừa Tướng cho rằng nên làm gì bây giờ?
Độc Cô Chấn đặt vấn đề rất sắc sảo, đây cũng là việc Lý Uyên khá xấu hổ. Mười ngàn kỵ binh Phong Châu từ quận Diên An giết đến quận Hoằng Hóa, tái chiếm quận Bắc Địa, gần như không gặp chút trở ngại nào. Điều này bại lộ ra rằng Lý Uyên khống chế quan nội của bảy quận rất bạc nhược, yếu kém. Ở quan nội của bảy quận, y không có đóng bất cứ đội quân nào, y thật sự không dư thừa quân đội để trú đóng.
Vấn đề Độc Cô Chấn hỏi rất sắc bén, Lý Uyên cũng không thể lảng tránh, y thở dài một tiếng rồi nói:
- Vấn đề này ta biết rõ, chúng ta cần cho đóng quân ở bảy quận. Nhưng đóng quân vẫn chưa đủ, nhất định phải đạt thành một thỏa hiệp với Dương Nguyên Khánh, hai bên đều thừa nhận lợi ích của đối phương. Nếu không cứ ngươi chiếm qua, ta chiếm lại, vĩnh viễn không có kết quả. Trừ phi đại quân của chúng ta bắc phạt diệt Phong Châu, hoặc đại quân Phong Châu nam hạ diệt chúng ta. Ta không muốn phủ nhận điều này, hiện tại quả thực là chúng ta không đủ binh lực để khống chế cả bảy quận của quan nội.
Độc Cô Chấn cười nói:
- Ý Thừa Tướng muốn nói, chúng ta sẽ đối phó Tiết Cử, Lý Quỹ, còn muốn nam hạ lấy Ba Thục, còn cùng Dương Nguyên Khánh tranh Hà Đông, binh lực giật gấu vá vai (ý chỉ thiếu hụt), là như thế này a?
Lý Uyên gật gật đầu:
- Quả thật là như thế!
- Như vậy ty chức xin hỏi câu thứ hai, chính là về Dương Nguyên Khánh. Thừa Tướng cho rằng mục tiêu tiếp theo của hắn là gì?
- Mục tiêu kế tiếp…
Nhất thời Lý Uyên không hiểu được ý tứ của Độc Cô Chấn, chần chừ một lúc rồi nói:
- Ý ngươi là mục tiêu tiếp theo của Dương Nguyên Khánh sau khi chúng ta thất bại trong việc tranh đoạt Hà Đông sao?
Độc Cô Chấn đã từng bước một tiếp ý tứ hắn muốn biểu đạt, y cứ việc dùng một loại giọng điệu miêu tả sơ lược nói:
- Hai quân giao chiến, thắng bại là chuyện bình thường. Ta cũng rất hi vọng Thế Dân có thể đại thắng Dương Nguyên Khánh, đoạt lại thành Thái Nguyên. Nhưng cũng không thể phủ nhận, Thế Dân có khả năng bị Dương Nguyên Khánh đánh bại. Điều ta muốn nói là, nếu chẳng may Thế Dân bị Dương Nguyên Khánh đánh bại, mục tiêu tiếp theo của Dương Nguyên Khánh là gì?
Lý Uyên cũng đã đoán được đại khái ý tứ của Độc Cô Chấn, trong lòng thở dài một hơi, nói:
- Cá nhân ta cho rằng, mục tiêu tiếp theo của Dương Nguyên Khánh là U Châu?
Độc Cô Chấn chậm rãi lắc đầu:
- Ta cho rằng không phải U Châu, mà là Quan Trung.
Lý Uyên giật mình, y lau mồ hôi trên trán, hỏi:
- Điều này dựa vào đâu để khẳng định?
- Thừa Tướng, đây là lẽ thường, nếu hắn tiêu diệt toàn bộ quân đội của Thế Dân, lúc đó Quan Trung chỉ còn lại mấy chục ngàn quân đội. Phía tây lại có đại địch Tiết Cử, mà Dương Nguyên Khánh có thể sử dụng Phong Châu và quận Linh Võ để đóng quân, phía nam lấy quan nội các quận, tiến sát Quan Trung. Khi đó một bắc một đông cùng giáp công, cướp lấy Quan Trung sẽ rất khó sao? Như thế, hắn cần gì phải đi cùng hơn một trăm ngàn quân Đậu Kiến Đức tranh đoạt U Châu?
Lý Uyên thở dài:
- Ý của Hữu Phó Xạ, là muốn ta rời khỏi Hà Đông đúng không?
Độc Cô Chấn gật đầu, chậm rãi nói:
- Điều này không chỉ là ý của ta, mà tất cả các quý tộc Quan Lũng đều hy vọng Thừa Tướng có thể tạm thời buông tha cho Hoàng Hà, toàn lực bình định Quan Lũng…
Độc Cô Chấn lấy từ trong lòng ra một quyển tập, đặt lên bàn giao cho Lý Uyên:
- Đây là danh thư của hai mươi mốt gia chủ quý tộc Quan Lũng, tất cả đều nhất trí yêu cầu Thừa Tướng buông tha cho Hà Đông, bảo tồn thực lực Quan Lũng.
Độc Cô Chấn cáo từ đi rồi, Lý Uyên chắp tay sau lưng đứng trước cửa sổ. Lần đầu tiên y cảm nhận được một loại áp lực cực lớn. Đây là tập thể quý tộc Quan Lũng gây áp lực cho hắn. Việc Độc Cô Chấn không đem lời nói sau lưng nói ra, nhưng y vẫn hiểu được, nếu y vẫn không chịu buông tha cho Hà Đông, các quý tộc Quan Lũng kia sẽ không tiếp tục ủng hộ y nữa, ngược lại sẽ đi ủng hộ người khác, có lẽ chính là ủng hộ Dương Nguyên Khánh.
Áp lực chính trị cực lớn khiến Lý Uyên không chịu nổi. Y cảm thấy vô cùng mệt mỏi, thầm nghĩ tìm một chỗ nào ngủ một giấc, cái gì cũng không muốn nghĩ. Nhưng cho dù là đi ngủ, có sự tình hắn vẫn không có cách nào trốn tránh.
Lúc này, Ký Thất Tham Quân Đường Kiệm đi vào phòng:
- Thừa Tướng, người tìm thuộc hạ sao?
Lý Uyên chậm rãi gật đầu:
- Hỏa tốc truyền mệnh lệnh của ta, lệnh cho Tần Công buông tha cho Hà Đông, lập tức dẫn quân về quan nội. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK