Mục lục
[Dịch] Thiên Hạ Kiêu Hùng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tinh thần của Lý Hiếu Cung rung lên, ông ta vẫn đang chờ tin tức từ thám báo gửi tới. Cho dù từ trước đã nhận được tin Từ Thế Tích bí mật phái binh cứu viện nhưng tin tức này không thể xác định là chính xác hay không. Chỉ đành phái thám báo tâm phúc đi đến điều tra rõ ràng.  
-Bảo bọn họ vào đi!
  Một lát sau, vài người thám báo đi nhanh tới đại sảnh. Lữ soái cầm đầu quỳ một gối bẩm báo:  
-Khởi bẩm điện hạ, ty chức cùng các huynh đệ vừa từ huyện Nam Dương trờ về.
  -Nói tình huống cụ thể đi! Rốt cuộc quân Tùy có hay không điều binh lên phía bắc? Số lượng nhiều hay ít?  

-Hồi bẩm điện hạ, quân Tùy quả thật có điều binh lên phía bắc. Tình báo lúc trước là xác thực. Cao Tử Khai suất lĩnh ba mươi nghìn quân đội đã xuất phát. Hiện tại quân Tùy ở huyện Nam Dương chỉ còn lại mười nghìn người.
  Dương Cung Nhân bỗng nhiên ngất lời hỏi:  
-Có thật là Hách Hiếu Đức đã tạo phản hay không?  
Tất cả mọi người đều kỳ quái nhìn về phía y. Sao lại hỏi như vậy?
  Thám báo lập tức trả lời:  
-Trong huyện Nam Dương đều truyền cho nhau tin tức, Hách Hiếu Đức đã suất quân đi khắp nơi chém giết. Nơi nào đi qua, kể cả chó gà cũng không tha. Trong huyện thành không thiếu dân chạy nạn từ quận Dục Dương và quận Toánh Xuyên tới.

  -Quận Dục Dương?
  Dương Cung Nhân cười lạnh một tiếng:
  -Nơi đó cách loạn phi hàng chục nghìn dặm, có liên quan gì mà phải chạy nạn.  
Lý Hiếu Cung hơi có chút mất hứng:  
-Dương Thượng thư, đây là tình báo mà triều đình đưa tới. Chẳng lẽ ngươi lại nghi ngờ triều đình sao?  
Dương Cung Nhân lấc lắc đầu:
  -Hạ thần không nói là triều đình có vấn đề. Ta chỉ lo lắng đây là mưu kế của Dương Nguyên Khánh. Mà triều đình phỏng chừng là nghe tiếng gió tưởng mưạ rơi. Đường Phong không có trụ sở tình báo ở quận Toánh Xuyên, nên chỉ có thế nghe cảnh báo từ Tô Thế Trường rồi phán đoán. Nếu như đây là kế dụ binh của Dương Nguyên Khánh, vậy thì chúng ta không nên mắc kế.

Hai lông mày của Lý Hiểu Cung nhíu lại:
  -Ngươi cho rằng Dương Nguyên Khánh muốn vây thành đánh viện binh. Cho nên mới cố ý tạo ra lời đồn là Hách Hiếu Đức phàn loạn. Sau đó cho Từ Thế Tích dẫn binh về phía bắc, dụ dỗ chúng ta xuôi nam viện trợ thành Giang Lăng sao?  
-Hạ thần lo lắng chính là như vậy. Tuy nhiên đây chỉ phán đoán, không hề có chứng cứ. Cho nên hết thảy đều do Kinh Vương quyết định.  
Dương Cung Nhân là người thông minh, y sẽ không ôm hết trách nhiệm vào trong người. Nhất là trách nhiệm có thể ảnh hường tới toàn bộ đại cục này. Nếu không có chứng cứ trong tay, y tuyệt đối sẽ không ra sức khuyên nhủ Lý Hiếu Cung. Nếu chẳng may mình đoán sai, chẳng phải là chịu tội lớn sao?

  Chủ yếu là Dương Cung Nhân cho rằng, hiện tại nông dân đều có đất của mình để trồng trọt. Lòng dân đã ổn định, cho dù Hách Hiếu Đức muốn tạo phản, cũng không có người đi theo y.  
Lý Hiếu Cung do dự. Dương Cung Nhân nói rất có đạo lý. Mấu chốt là có lời đồn rằng, Hách Hiếu Đức đã chết trong trận chiến giữa Lý Mật và Địch Nhượng. Hiện tại sao có thể xuất hiện?  
Lời đồn vẫn chỉ là lời đồn, bởi Lý Mật đã phong tỏa tin tức rất nhanh. Chỉ có thân binh của Lý Mật là biết rõ chuyện. Rốt cuộc là Hách Hiếu Đức còn sống hay chết? Lý Hiếu Cung chi cảm thấy cực kỳ đau đầu.

  Kỳ thực, biện pháp tốt nhất chính là phái người đi tới quận Toánh Xuyên điều tra tình hình thực tế. Nhưng thời gian đã không còn nhiều rồi. Lý Hiếu Cung chi sợ Dương Nguyên Khánh sẽ tiếp tục tăng binh từ Giang Hạ. Nếu mình còn đang chần chừ không đưa ra quyết định, vậy thì thành Giang Lăng khó mà chống đỡ nổi.  
Lý Hiếu Cung chấp tay sau lưng đi qua đi lại. Mình cần phải đưa ra một quyết định. Rốt cuộc là cần hay không cần phái viện quân? Một bên là cơ hội ngàn năm có một. Một bên là lo lắng quân Tùy đang dẫn xà xuất động. Hai bên đều có thể có khả năng, khiến ông ta thực sự khó quyết định.  

Lúc này, Cao Sĩ Liêm chậm rãi nói:  
-Điện hạ, Thánh Thượng đưa cho ngài kim bài, ngài đã quên rồi sao?  
Lý Hiếu Cung lập tức nhớ tới, Thánh Thượng đã nhờ Sài Thiệu đưa cho mình một khối kim bài, ở trên có khấc bốn chữ ‘Như Trẫm thân lâm’ (Như Trẩm đích thân tới). Nói cách khác, ông ta có thể quyết định hết thảy mọi chuyện, không phải lo lắng gánh chịu bất kỳ trách nhiệm nào.

  Nhưng ý của Cao Sĩ Liêm là cảnh tỉnh Lý Hiếu Cung: Chiến dịch Kinh Tương cực kỳ trọng yếu, quan hệ tới toàn bộ chiến cuộc của Đại Đường. Cho nên trận chiến này nhất định phải đánh. Cho dù là bị trúng kế dẫn xà xuất động, cũng phải đi. Một khi mà quân Tùy ở Giang Hạ tới tiếp viện, khiến thành Giang Lăng bị phá. Vậy thì chiến dịch Kinh Tương rất khó vãn hồi.
  Đây không chi là cơ hội nghìn năm một thuở, mà cũng là cơ hội duy nhất. Lý Hiếu Cung cắn răng nói:
  -Ta tự mình dẫn theo năm mươi nghìn quân tiếp viện Giang Lăng, cần phải tiêu diệt toàn bộ quân của Dương Nguyên Khánh.

  Rồi ông ta lại hướng Dương Cung Nhân nói:  
-Ta đi Giang Lăng, còn việc phòng ngự Kinh Tương đều nhờ vào Dương Thượng thư.   Dương Cung Nhân biết Lý Hiếu Cung quyết tâm đã định, không thể khuyên được nữa. Chỉ phải thở dài trong lòng, khom người nói:  
-Nguyện vì điện hạ thủ thành...  
Huyện Hướng Thành nằm ở khu vực giao giới giữa quận Dục Dương và quận Nam Dương. Nơi này có nhiều núi cao rừng rậm, ít người sinh sống. Huyện thành xây dựng được bao bọc bởi nhiều ngọn núi, có một quan đạo lách qua huyện thành, trực tiếp đi thông tới phương bắc.  

Cách quan đạo mười dặm ở phía tây, có một thung lũng rộng chừng ba dặm, dài hơn mười dặm. tên là Tàng Binh Cốc. Truyền thuyết nói rằng nơi này từng là nơi Tào Tháo giấu binh, từ đó mà đặt tên cốc.  
Tuy nhiên lúc này quả thật có một đội quân ba mươi nghìn người giấu ở Tàng Binh Cốc. Bọn họ đóng quân ở thung lũng này được mấy ngày, lều lớn phủ kín khắp thung lũng.   Trong lều lớn nhất, Cao Tử Khai đang ngồi trên một tảng đá, chăm chú đọc binh thư. Đây là binh thư mà Từ Thế Tích đưa cho. Mấy tháng gần đây, Cao Tử Khai đều tập trung nghiên cứu binh thư. Y quyết định chuyển mình từ mãnh tướng thành nho tướng, văn võ song toàn. Mà Từ Thế Tích chính là sư phụ của y.  

-Cao tướng quân!
  Một thiên tướng cười đi tới:  
-Ngài vẫn đang xem binh thư à?  
-Rãnh rỗi thì xem binh thư giải buồn.  
Cao Tử Khai cười cười hòi:  
-Tìm ta có chuyện gì không?
  Thiên tướng có chút khó xử nói:  
-Các huynh đệ nhờ ty chức đến hòi ngài một vấn đề. Rốt cuộc là phải đợi bao lâu mới đánh phía bắc. Mọi người đã đợi quá lâu ở thung lũng rồi. Hơn nữa, tất cả mọi người đều đang lo lắng loạn phi ở quận Toánh Xuyên.

  Cao Tử Khai giảo hoạt cười:  
-Ta từng nói là sẽ tấn công phía bắc sao?
Thiên tướng ngẩn ra hòi:  
-Không phải là tướng quân đi trấn áp loạn phỉ Hách Hiếu Đức sao?
  -Làm gì còn loạn phỉ. Hách Hiếu Đức đã chết từ lâu rồi. Chẳng qua là do tin tức được phong tòa nghiêm mật, nên không ai biết. Người chết rồi thì chỉ có thế tạo phản ở Địa phủ mà thôi.

  Thiên tướng hoàn toàn hồ đồ, y gãi gãi sau gáy:
  -Cao tướng quân, ty chức không hiểu ý ngài.
  Cao Tử Khai mĩm cười nói:  
-Đây là mưu lược, hiểu không? Binh bất yếm trá, nếu chúng ta không ly khai quận Nam Dương, quân Đường làm sao có thế tiếp viện cho Giang Lăng?
  Thiên tướng bừng tinh đại ngộ. Y có chút hiểu ra:
  -Vậy...
Bao giờ thì chúng ta quay về Nam Dương?
  -Đợi mệnh lệnh của Tổng quản rồi hẵng quyết định. Chịu khó kiên nhẫn một chút, rất nhanh là có tin tức tới.  

Y vừa dứt lời, ở xa xa phía miệng sơn cốc bỗng vang lên tiếng vó ngựa dồn dập. Cao Tử Khai lập tức đứng lên. Trực giác nói cho y biết, tin tức đã đến rồi.
  Một người kỵ binh báo tin chạy vội tới. Đến trước mặt của Cao Tử Khai thì xoay người xuống ngựa, quỳ một gối bẩm báo:  
-Khởi bẩm Cao tướng quân, tổng quản có mệnh lệnh truyền tới!

Tướng sĩ báo tin dâng lên một bức thư cho Cao Tử Khai. Cao Tử Khai mở bức thư ra nhìn thoáng qua, mỉm cười, rồi ra lệnh cho thân binh:
- Thông tri cho tất cả các tướng lĩnh. Chuẩn bị xuôi nam tới Tương Dương…

Vào đêm, một tầng sương mù bao phủ trên sông Trường Giang. Bình thường vào ban đêm, rất ít thuyền đi lại trên sông Trường Giang. Huống chi vào một đêm nhiều sương mù như vậy

Nhưng tối nay ở thành Giang Hạ có điểm khác thường. Bờ sông đứng đầy người chuẩn bị lên thuyền. Số lượng đông nghịt, khoảng chừng hơn bốn mươi nghìn ngươi. Còn ở phía trước là ba trăm thuyền lớn thả neo ở đó. Hóa ra đây là một đội tàu vận chuyển lương thảo.

Nhiều đội binh lính theo boong thuyền đi lên thuyền. Ở một bãi đất trống, Đỗ Phục Uy chính đang nhìn về phía quân lính lên thuyền. Lúc này, y quay đầu ra lệnh cho phó tướng Lý Hải Ngạn:
- Lý tướng quân, thành Giang Hạ liền giao cho ngươi. Mặc dù chỉ có hai mươi nghìn quân thủ thành, nhưng hy vọng mọi người không nên có nửa điểm sơ suất. Thành Giang Hạ là trọng địa hậu cần của quân ta, không thể coi thường.

Lý Hải Ngạn cũng là đại tướng của quân Tùy, được Dương Nguyên Khánh an bài làm phó tướng của Đỗ Phục Uy. Lần này Đỗ Phục Uy phụng mệnh tiến quân Tương Dương, phối hợp với Từ Thế Tích tấn công thành Tương Dương. Dương Nguyên Khánh liền chỉ định Lý Hải Ngạn dẫn theo hai mươi nghìn quân trấn thủ thành Giang Hạ.

Lý Hải Ngạn gật đầu:
- Đỗ tướng quân cứ việc yên tâm. Thành Giang Hạ tuyệt đối sẽ không có việc gì. Bất kể là ai tới khiêu chiến, ty chức đều giữ nghiêm không ra.

- Vậy thì ta an tâm. Chờ khi quân ta chiến thắng thì gặp lại.

Đỗ Phục Uy khẽ mỉm cười, giục ngựa lao xuống bãi đất, đi tới thuyền lớn ở bờ sông.

- Đỗ tướng quân, chúc ngài thuận buồm xuôi gió!

Hai canh giờ sau, bốn mươi nghìn đại quân đã lên thuyền. Đội tàu bắt đầu xuất phát, xuyên qua đại giang, tiến vào Hán Thủy. Dọc theo Hán Thủy trùng trùng điệp điệp tới thành Tương Dương…

Đúng như lời Dương Nguyên Khánh đã nói. Kinh Tương vốn là nhất thể. Những người không mưu toàn cục thì không thể mưu một khu vực. Dương Nguyên Khánh dùng kế dụ Lý Hiếu Cung suất binh rời khỏi thành Tương Dương cứu viện. Hiện tại binh lính trong thành Tương Dương chỉ còn có ba mươi nghìn người. Mà lúc này, bốn mươi nghìn quân Tùy ở quân Nam Dương và bốn mươi nghìn quân Tùy ở Giang Hạ đều đang đi tới thành Tương Dương. Lấy tám mươi nghìn quân đánh thành Tương Dương, chứng tỏ quyết tâm hạ thành của quân Tùy.

Ngay khi Đỗ Phục Uy điều quân rời Giang Hạ thì cùng lúc, một đội quân gồm ba nghìn kỵ binh từ huyện Di Lăng chạy tới đại doanh của quân Tùy. Dương Nguyên Khánh mang theo tướng lĩnh chờ đã lâu.

Thống soái độ quân này là đại tướng Lưu Thao. Y là thuộc cấp của Vương Quân Khuếch. Lưu Thao được binh linh dẫn tới trước cửa doanh trướng. Dương Nguyên Khánh đã mặc kim giáp, nón trụ cùng mười mấy người tướng lĩnh đứng ở trước cửa doanh.

Ở trong đại doanh, mười lăm nghìn kỵ binh cũng đã tập hợp chỉnh tề, sẵn sàng xuất phát. Bọn họ đều không cầm đuốc trong tay, khiến trong đêm chỉ nhìn thấy mơ hồ có vô số bóng đen.

Mà lúc này đã là canh bốn. Đúng là lúc trời tối nhất. Trên đầu thành không nhìn thấy bất kỳ hành động nào của quân Tùy ở trong quân doanh.

Lưu thao bước nhanh về phía trước, quì một gối thi lễ:
- Ty chức Lưu Thao, tham kiến điện hạ!

Dương Nguyên Khánh khoát tay cười:
- Lưu tướng quân một đường khổ cực, xin đứng lên đi!

Lưu Thao đứng lên lại nói:
- Ty chức mang theo ba nghìn kỵ binh, mời Đại tướng quân ra lệnh.

Dương Nguyên Khánh quay đầu ra lệnh cho Vương Quân Khuếch:
- Sắp xếp ba nghìn kỵ binh vào trong đội ngũ, rồi chuẩn bị xuất phát.

- Tuân mệnh!

Vương Quân Khuếch cưỡi ngựa đi theo thuộc cấp Lưu Thao, rất nhanh đã tới trước mặt ba nghìn kỵ binh. Y dẫn dắt đội ky binh này đi vào quân doanh, rồi an trí ở trong đội ngũ. Đến tận đây, mười tám nghìn kỵ binh của quân Tùy đã sắp xếp hoàn chỉnh.

Dương Nguyên Khánh quay đầu nhìn về phía thành tường Giang Lăng đen nhánh, dứt khoát ra lệnh:
- Toàn quân xuất phát!

Từng đội kỵ binh ly khai đại doanh. Theo sát Dương Nguyên Khánh đi về hướng bắc…

Trên đầu thành, đại tướng quân Đường là Lưu Phương Trí đang đứng ở lỗ châu mai, nhìn chăm chú vào địa doanh của quân Tùy. Ánh mắt của y hết sức phức tạp, không biết đang suy nghĩ điều gì?

Bỗng có một người thân binh chạy vội tới thưa:
- Tướng quân, quản gia trong phủ đến đây, nói rằng có chuyện muốn nói với tướng quân.

Lưu Phương Trí ngẩn ra. Đã trễ thế này rồi còn tìm mình làm gì?

Y xoay người đi xuống thành. Ở dưới thành, quản gia của Lưu phủ đang đợi. Thấy Lưu Phương Trí xuống thành, người quản gia liền vội vàng tiến lên nói:
- Lão gia, phu nhân bảo lão gia về phủ có việc.

- Có việc gì?
Lưu Phương Trí mất hứng hỏi. Muộn thế này còn có thể có chuyện gì?

Quản gia tiến lên nói nhỏ vài câu vào tai của Lưu Phương Trí. Lưu Phương Trí nghe xong ngây ngẩn cả người… Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK