Dương Quảng thoáng cái trầm mặt xuống, Tiêu Vũ vào lúc không nên xuất hiện đã xuất hiện, nghe được những lời không nên nghe, tra xét bí mật trong lòng mình, mà bí mật này không phải thứ một thần tử nên biết.
- Vì sao không bẩm báo đã tiến vào?
Dương Quảng giọng điệu lạnh băng hỏi.
Tim của Tiêu Vũ chợt lạnh cứng, anh ta quả thật nghe được những lời không nên nghe, Thánh Thượng muốn chạy trốn ra ngoài kinh thành. Điều này nói lên Thánh Thượng trong nội tâm đang sợ hãi, ông ta thậm chí chờ ba tháng cũng không chờ nổi. Hai tháng sau ông ta sẽ chạy trốn, nhưng nếu ông ta chạy trốn đến Giang Đô, Đại Tùy làm sao bây giờ?
Tiêu Vũ âm thầm thở dài, đi lên phía trước khom mình hành lễ nói:
- Thần có việc khẩn cấp cần bẩm báo, xin tha thứ cho thần vô lễ.
- Chuyện gì?
- Thưa bệ hạ, hôm nay mấy chục cấm vệ quân ngăn thần lại, muốn thần thay bọn họ hỏi thăm một công đạo.
Tiêu Vũ không muốn nói toạc ra, anh ta sợ Dương Quảng mất mặt, liền hàm súc nhắc nhở:
- Bệ hạ đã quên hứa hẹn với cấm vệ quân rồi phải không?
- Hứa hẹn gì, trẫm không nhớ rõ.
Dương Quảng lạnh lùng liếc nhìn anh ta một cái, nếu là Vũ Văn Thuật hoặc Ngu Thế Cơ, có lẽ sẽ vì ánh mắt này của Dương Quảng mà câm miệng, nhưng Tiêu Vũ là người kiên cường ngay thẳng, anh ta hiểu ánh mắt của Dương Quảng, anh ta cũng hiểu Dương Quảng làm bộ quên, nhưng anh ta vẫn phải nói ra:
- Bệ hạ đã từng ở quận Nhạn Môn đáp ứng qua với ba quân tướng sĩ, người có công thủ thành, trực tiếp trao tặng chức quan lục phẩm, thưởng trăm tấm lụa, thăng chức tăng dần cho người đã có chức quan. Thần vẫn còn nhớ rõ, hiện tại đã qua hơn nửa tháng nhưng bệ hạ vẫn không đề cập đến việc này, tướng sĩ đã bắt đầu bất mãn, bệ hạ không thể thất tín!
Lúc này Dương Quảng đã không thể tiếp tục giả ngu, chỉ là vấn đề này rất khó giải quyết, ông ta oán hận nói:
- Ngươi cho rằng trẫm thực sự đã quên sao? Ngươi thật biết đùa, phong quan lục phẩm cho mấy chục ngàn người, còn có mấy ngàn người tăng đến nhị phẩm thậm chí nhất phẩm, ngươi cho rằng trẫm nên phong thế nào? Mỗi người trăm tấm lụa, tổng cộng là mấy triệu tấm, trẫm tìm đâu ra nhiều lụa như vậy cho bọn họ?
Tiêu Vũ lau mồ hôi hột trên trán, vội vàng nói:
- Nhưng đây là bệ hạ chính miệng đáp ứng.
- Trẫm đáp ứng rồi thì phải làm sao? Bọn họ là quân đội, chẳng lẽ đánh giặc không phải là chức trách của bọn họ? Việc đó không riêng gì bảo hộ trẫm, còn bảo vệ bọn họ, chỉ có đánh bại quân Đột Quyết, bọn họ mới có thể sống sót, đạo lý này trẫm biết rõ hơn ngươi.
- Nhưng bệ hạ cũng không thể thất tín như vậy!
Con ngươi của Dương Quảng chậm rãi thu hẹp lại, ánh mắt lóe ra sự hung ác.
- Tiêu tướng quốc, trẫm hoài nghi ngươi giống như đang mua chuộc cấm vệ quân, rốt cuộc ngươi muốn cái gì?
Tiêu Vũ tức giận đến mức lồng ngực muốn nổ tung, sắc mặt của anh ta tái xanh. Trong lòng cực kỳ phẫn nộ:
- Bệ hạ, thần đang vì xã tắc Đại Tùy mà lo lắng. Nếu như bệ hạ hoài nghi thần có lòng dạ khác, xin bệ hạ bãi miễn chức quan của thần, thần muốn cáo lão về quê!
- Hừ ! Ngươi mới hơn 40, ngươi cáo cái gì lão, trẫm biết rõ ngươi muốn trở về triệu tập bộ hạ cũ, ngươi đang đợi thời cơ, trong lòng ngươi vẫn quên không được triều Tây Lương của ngươi đúng không?
Ngực Tiêu Vũ phập phồng mãnh liệt, cổ họng của anh ta đột nhiên thấy ngọt, phun ra một ngụm máu, trước mắt anh ta trở nên đen kịt, anh ta yếu ớt ngã xuống.
Dương Quảng thấy anh ta ngã xuống, nhưng không cảm thông chút nào, cao giọng quát lên:
- Người đâu!
Vài tên thị vệ vội chạy vào, Dương Quảng chỉ vào Tiêu Vũ nói:
- Đem người này kéo ra ngoài, ném ra Đoạn môn!
Sau một lát, ông ta lại nói:
- Truyền ý chỉ của trẫm, điều Tiêu Vũ về quận Hà Trì làm Thái Thú, lập tức đi nhậm chức.
Tin tức Tiêu Vũ bị đuổi ra hoàng thành, điều về quận Hà Trì làm Thái Thú được truyền khắp nơi với tốc độ rất nhanh. Mọi người đều hỏi thăm xem Tiêu quốc cữu rốt cuộc phạm vào sai lầm gì, vậy mà bị thánh thượng dùng phương pháp gần như nhục nhã bãi miễn.
Những tin đồn lan truyền một cách nhanh chóng, lúc này lòng người trong triều đình đã rối loạn, chỉ cần một biến động nhỏ cũng sẽ làm cho mọi người thấp thỏm, mỗi người đều lo lắng cho Đại Tùy, lo lắng cho tiền đồ của chính mình.
Đêm đến, một chiếc xe ngựa đi vào phường Khoan Chính, dừng lại ở trước phủ của Độc Cô Chấn. Độc Cô Lương từ trên xe ngựa bước xuống , Độc Cô Viễn cháu trai của Độc Cô Chấn đứng ở bậc thang đợi đã lâu, y bước nhanh về phía trước thi lễ:
- Trưởng thúc mới đến.
- Ừ!
Độc Cô Lương đáp lại một tiếng, sau lại hỏi:
- Gia chủ có trong phủ không?
- Có ạ! Ở thư phòng đợi trưởng thúc, mời đi theo cháu.
Độc Cô Lương đi theo y hướng về phía thư phòng, gã thản nhiên hỏi:
- Hoài Viễn, chuyện phong thưởng sao rồi?
Độc Cô Viễn tại Hữu vệ đảm nhiệm trực trưởng, trong lần bắc tuần này y đảm nhiệm Giáo Úy, tham gia chiến tranh bảo vệ Nhạn Môn. Dựa theo hứa hẹn của Dương Quảng, sau trận chiến kết thúc y ít nhất có thể phong đến Ngân Thanh Quang Lộc đại ph , nhưng đợi hơn nửa tháng vẫn không có tin tức gì, trong lòng y có chút canh cánh không yên.
- Trưởng thúc đừng nhắc nữa, mọi người đều nói Thánh Thượng tính quỵt nợ , đều oán hận không thôi, nói thật cháu khinh bỉ ông ta.
Độc Cô Viễn thở dài.
- Ta thật không thể nào tin được.
Độc Cô Lương gật đầu:
- Ông nội ngươi có ý kiến gì không?
Độc Cô Viễn khí thế thoáng cái hạ xuống:
- Ông bảo cháu kín miệng, không cho nhắc lại việc này.
- Ông nội ngươi là muốn tốt cho ngươi, hiện tại không khí trong triều đình rất căng thẳng, ông ấy sợ ngươi nói nhiều sinh tội.
Độc Cô Viễn không dám nói thêm gì nữa, dẫn Độc Cô Lương đi vào trước thư phòng, y gõ cửa:
- Ông nội, trưởng thúc tới rồi.
- Vào đi!
Độc Cô Lương đi vào thư phòng, trong thư phòng đèn vẫn sáng. Độc Cô Chấn mặc một bộ thiền y rộng, híp mắt ngồi ở trước bàn đọc sách, mắt của lão không tốt lắm, có chút cận thị.
- Bát thúc thật thong dong!
Độc Cô Lương cười nói.
Độc Cô Chấn bỏ sách xuống, ha ha cười nói:
- Sao lại không thể thong dong, mầm của ta gieo đã nảy mầm, bây giờ chỉ chờ ngày thu hoạch.
Độc Cô Lương ngồi xuống, cũng cười nói:
- Nhưng nếu không bảo hộ tốt, đến lúc trưởng thành chỉ sợ cũng không thu hoạch được thứ gì tốt.
Độc Cô Lương cũng chỉ đùa một chút, trong lòng gã biết rõ nhất cử nhất động của Lý Uyên, đều không thoát khỏi con mắt của Độc Cô Chấn. Độc Cô Chấn chưa từng làm lỗ vốn đầu tư, nếu đặt cọc tiền vốn, lão tất nhiên sẽ có thu hoạch. Nhưng Độc Cô Lương lại có chút không yên lòng.
- Bát thúc, cháu rất lo lắng Dương Nguyên Khánh. Cháu lo Lý Uyên cuối cùng không phải đối thủ của hắn.
Độc Cô Chấn sắc mặt cũng nghiêm túc lên một chút, lão nhẹ nhàng gật đầu:
- Đúng là có khả năng này, Dương Nguyên Khánh thủ đoạn chính trị rất cao. Không ngờ hắn lại lợi dụng việc Nhạn Môn bị vây dành được sự thừa nhận của Thánh Thượng. Ta đều có chút hoài nghi việc Nhạn Môn bị vây là một tay hắn thiết kế.
Độc Cô Lương cả kinh:
- Ý của bát thúc là hắn cấu kết với Đột Quyết?
- Không đến mức này, nếu hắn cấu kết với Đột Quyết, cuối cùng sẽ không tiêu diệt hết trăm ngàn quân Đột Quyết. Ta chỉ hoài nghi hắn xâm lấn quận Mã Ấp chỉ là một kíp nổ. Khi Thánh Thượng bắc tuần, đột nhiên quân Đột Quyết đến, mọi việc sẽ không trùng hợp như vậy chứ!
Độc Cô Lương không nhìn xa trông rộng và suy nghĩ nhạy bén như gia chủ, y thật không ngờ việc Nhạn Môn bị vây và Dương Nguyên Khánh có liên quan, y trầm tư một lát vẫn không giải thích được.
- Nếu mọi chuyện là như thế, thì tại sao Dương Nguyên khánh lại làm như vậy?
Độc Cô Chấn cười nhạt một tiếng.
- Bởi vì Đột Quyết vốn là hướng về hắn, hắn làm như vậy là dẫn mầm tai họa về đông, không chỉ bảo toàn được Phong Châu, còn đạt được đại nghĩa, một công đôi việc.
Độc Cô Lương trầm mặc, nếu sách lược của Dương Nguyên Khánh là như vậy, người này cũng thật đáng sợ.
Độc Cô Chấn lại mỉm cười:
- Tuy rằng hắn rất lợi hại nhưng ngươi cũng đừng coi khinh Lý Uyên, thủ đoạn của ông ta không thua gì Dương Nguyên Khánh. Chỉ có điều ông ta ngụy trang giỏi, khiến chúng ta đều cảm thấy ông ta rất thành thật, chấc phác. Ngay cả ta cũng từng cho rằng ông ta dễ khống chế, nhưng thực tế không phải. Ta phát hiện mình đã sai, người này tuyệt đối rất giỏi che giấu, ông ta làm bộ thành thật để đạt được sự ủng hộ của ta.
- Vì sao bát thúc lại nói lời này?
- Ngươi xem ông ta đối phó Vương Uy như thế nào? Ông ta để Vương Uy dẫn theo quận binh Hà Đông đi cứu viện Nhạn Môn, ông ta lại đem quân quyền giao cho Khuất Độ Thông. Vương Uy liền thành phó tướng của Khuất Đột Thông, cuối cùng Thánh Thượng lệnh Khuất Động Thông suất lĩnh quận binh Hà Đông trú lại kinh thành. Vương Uy liền không tự chủ được dời đến Thái Nguyên, sau đó Hạ Hầu Đoan đã tiếp nhận chức vụ của Vương Uy. Nhìn chung mọi việc dường như là trùng hợp, nhưng trên thực tế đây là do Lý Uyên đã tỉ mỉ an bài. Ông ta đem quân quyền giao cho Khuất Đột Thông, điều đó chứng minh Vương Uy không thể quay về Thái Nguyên nổi.
Độc Cô Lương khẽ thở dài:
- Ánh mắt của bát thúc quả nhiên sắc bén!
Độc Cô Chấn cười, khoát tay:
- Không nói nhiều về Lý Uyên nữa, mặc kệ ông ta giấu tài như thế nào, đối với ta lão chỉ là con diều, trốn không thoát khỏi cái dây ta cầm. Lần này ta gọi ngươi đến, là muốn nói cho ngươi biết một bí mật.
- Bí mật gì ạ?
Độc Cô Chấn lấy ra một phong thư, cười nói:
- Ngươi còn nhớ rõ Thích tiên sinh chứ?
- Nhớ rõ, y là phụ tá bát thúc, về sau bát thúc lại đề cử y làm Thái Thú quận Nam.
Độc Cô Chấn gật đầu, đem phong thư đưa cho Độc Cô Lương:
- Y viết cho ta phong mật tín này, nói vùng Kinh Tương và Giang Nam đang hoạt động một đoàn thể bí mật, gọi là Nam Hoa hội, quy mô có hơn 100 ngàn người, mà Hội chủ dù cho ngươi có nằm mơ cũng không ngờ được là ai.
- Hội chủ là ai ạ?
Độc Cô Lương tiếp nhận phong thư, kinh ngạc hỏi.
- Hội chủ là cháu trai của Tiêu hoàng hậu, Thái Thú quận Ba Lăng - Tiêu Tiển.
Độc Cô Lương vội vàng xem hết phong thư, y hít phải một hơi khí lạnh:
- Bọn họ muốn khôi phục triều Lương sao?
- Hẳn là như vậy, bọn họ đã chuẩn bị xong, chỉ chờ cơ hội cuối cùng đến.
Độc Cô Lương trầm ngâm một lát, lại hỏi:
- Vậy chuyện này, đối với chúng ta có ảnh hưởng gì không?
- Ảnh hưởng vô cùng lớn, một khi Tiêu Tiển tạo phản, chắc chắn sẽ quét sạch toàn bộ phía nam, sau đó thành lập chính quyền. Thánh thượng coi phía nam xem như căn cơ, phía nam gặp chuyện không may, ông ta sẽ đi Giang Đô đốc chiến, bất kể như thế nào cũng không hướng phía bắc, như vậy Lý Uyên sẽ có thể bắt đầu làm chuẩn bị, cơ hội của chúng ta sẽ đến.
- Bát thúc, ta nghe nói hôm nay Vân Định Hưng đã bắt đầu đóng thuyền , công trình thời hạn rất ngắn , có phải hắn chuẩn bị cho việc tuần tra Giang Đô không ?
Độc Cô Chấn đầy thâm ý mỉm cười.
- Theo ta biết, Thánh Thượng thật ra là muốn thoát khỏi Lạc Dương, chỉ có điều bây giờ ông ta chưa hạ quyết tâm thôi, chỉ cần chúng ta bức Tiêu Tiển tạo phản, ông ta sẽ hạ quyết tâm. Ông ta không thể không đi Giang Đô, ngươi hiểu chưa? Ta sẽ giúp ông ta hạ quyết tâm.
Độc Cô Lương đối với gia chủ bội phục sát đất, đa mưu túc trí, cẩn thận. Độc Cô Lương cũng hưng phấn nói:
- Khi nào chúng ta mới động thủ?
- Không vội, chờ khi nào thuyền đóng xong một nửa, động thủ vẫn chưa muộn. Hiện tại ta có việc cấp bách hơn muốn làm, ta muốn mở tiệm đông y ở Phong Châu, ta sẽ phái thầy thuốc tốt nhất của Độc Cô gia qua đó ngồi bán hàng.
- Ý của bát thúc là…?
Độc Cô Chấn híp mắt mỉm cười.
- Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK