Mục lục
[Dịch] Thiên Hạ Kiêu Hùng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một lúc lâu sau, khi nghe được tin tức, Dương Huyền Cảm đi tới doanh trướng của Lý Mật. Tất cả vật phẩm trong doanh trướng đều còn, chỉ người đã rời đi.
- Sở công, đây là lá thư do Lý tiên sinh để lại.
Một binh lính trình cho Dương Huyền Cảm lá thư Lý Mật đã để lại. Dương Huyền Cảm thở dài một tiếng. Tuy rằng ông ta hoài nghi Lý Mật bất trung, nhưng khi Lý Mật thật sự rời đi, ông ta lại cảm thấy buồn bã thất vọng.
Dương Huyền Cảm mở lá thư của Lý Mật ra. Lời lẽ trong lá thư của Lý Mật vẫn thành khẩn, khuyên bảo:
“Hiển nhiên, mặc dù người khởi binh dựa vào dân chúng, nhưng đa số là người dân bình thường, không mấy người là thế gia danh môn. Có thể thấy người ở các quận huyện không đồng loạt hưởng ứng, như vậy dòng chính triều Tùy chưa mất. Lòng quân sĩ vẫn đặt ở hoàng đế. Nhưng minh công đã phát tiễn, không thể quay đầu lại, chỉ có thể kiên quyết tiến tới, mưu cầu đường ra.
Thiết nghĩ minh công cấp bách, quyết định trên không có cơ sở. Tuy Lạc Dương có Trung Nguyên với xu thế lớn mạnh, nhưng bốn phía đều là địch, dễ tấn công khó phòng thủ. Dù giành được sẽ khiến thiên hạ tức giận, khiến hoàng đế nổi trận lôi đình, khiến Nguyên thị có thể tạm nghỉ chờ thời cơ. Minh công chịu áp lực bội phần. Không phải là thượng sách. Thế trong thiên hạ giống như cờ vây, trước giành lấy bốn góc làm gốc ban đầu, lại công từ trong ra mưu cầu to lớn. Tây như Quan Trung, nam như Ba Thục, đông như Ngô Việt, bắc như Yến Triệu, đều bốn góc cơ bản. Minh công giành được điều này sẽ có địa lợi. Bên trong chỉnh đốn đoàn kết lòng dân. Chờ tới thiên thời, minh công nên nguyện ý sớm vứt bỏ Lạc Dương, tìm đường ra khác. Nếu sư đoàn hổ lang của triều đình đuổi giết tới, hối hận thì đã muộn!
Pháp chủ nói bừa mong minh công không tức giận, coi là tâm phúc, bàn bạc những chuyện bí mật hệ trọng. Lúc này đang là thời điểm hoạn nạn, nay minh công không cho phép, pháp chủ chỉ đành phải mưu đường ra khác. Ví như Vi Phúc Tự đủ tài năng và học vấn, nhưng gia tộc cha mẹ ở Trường An, đâu thể hết tâm hết sức vì minh công. Hay là Thiện Đầu, minh công nói tốt, y nói vui mừng. Để kẻ a dua, gian xảo như vậy ở bên cạnh, minh công dùng y sao có thể thành đại sự gì? Nên sớm giết chết, để tránh sinh hậu hoạn. Người đã rời đi, nhưng lời này cũng là thiện ý, pháp chủ chỉ có thể cố gắng như thế, mong minh công tự bảo trọng!”
Dương Huyền Cảm xem xong lá thư Lý Mật để cho cho anh ta, không khỏi lại thở dài một tiếng, tâm trạng nặng nề quay về doanh trướng của mình.
Thật ra, Dương Huyền Cảm thay đổi kế hoạch tấn công Lạc Dương cũng là có nguyên nhân. Cơ bản, hai mươi vạn đại quân dưới tay ông ta đều là quân Quan Đông. Muốn dẫn bọn họ đi Quan Trung, bọn lính không hẳn sẽ đáp ứng. Năm đó phụ thân để lại di thư cũng viết rất rõ ràng. Dương gia khởi sự, nên chọn Quan Đông. Điều này khiến Dương Huyền Cảm cảm thấy khó xử.
Dương Huyền Cảm vừa mới trở lại doanh trướng của mình, bỗng nhiên có binh lính bẩm báo:
- Sở công, Lê Dương cấp báo!
Dương Huyền Cảm kinh ngạc. Lê Dương được Nhị đệ của ông ta là Dương Huyền Đỉnh dẫn năm vạn quân trấn giữ, tuyệt đối không thể xảy ra chuyện.
Ông ta vội vàng hỏi:
- Cấp báo đâu, mau trình lên!
Một binh lính trình lên một phần quân báo. Dương Huyền Cảm vội vàng mở ra xem. Ông ta chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, toàn thân như rơi vào hố băng. Quân báo từ trong tay bay xuống.
“Vũ Văn Thuật phái Hổ Bí lang tướng Trần Lăng dẫn một vạn quân Tùy tấn công Lê Dương. Quân phòng thủ đánh ba trận đều bại. Dương Huyền Đỉnh chết trận. Nguyên Vụ Bản tự sát. Năm vạn quân bị tiêu diệt...
Trong lòng Dương Huyền Cảm cảm thấy từng cơn ớn lạnh. Không ngờ, năm vạn đại quân của ông ta đánh không lại một vạn quân địch. Lúc này, ông ta đã không có lòng dạ nào thương tiếc huynh đệ chết trận. Một cảm giác sợ hãi kỳ lạ, không hiểu nổi trào lên trong lòng ông ta. Vũ Văn Thuật và Lai Hộ Nhi dẫn hai mươi vạn đại quân tinh nhuệ đánh tới, mình chống lại được sao?
Lúc này ông ta lại nghĩ tới những lời lẽ trong thư của Lý Mật. “Minh công nên sớm rời khỏi Lạc Dương, tìm đường ra khác. Nếu sư đoàn Hổ Lang của triều đình đuổi giết tới, hối hận thì đã muộn!”
Trong lòng Dương Huyền Cảm bắt đầu nôn nóng, Vi Phúc Tự nhặt quân báo trên mặt đất lên, vội vàng nhìn qua một lần. Trong lòng thầm giật mình, gã vội vàng nói:
- Sở công, chỉ sợ Lạc Dương không thể tái chiến, phải nhanh chóng vào Quan Trung. Nếu không đại sự không ổn!
Lúc này, Dương Huyền Cảm đã quên, lúc trước người ra sức khuyên anh ta bỏ Quan Trung mà tới lấy Lạc Dương, chính là Vi Phúc Tự. Dương Huyền Cảm tâm hoảng ý loạn, cũng không thể để ý đến việc binh lính có tình nguyện đi Quan Trung hay không, đứng lên nói:
- Truyền mệnh lệnh của ta, đại quân dừng tiến công Lạc Dương, tiến quân về hướng tây!
Đại quân của Dương Huyền Cảm hỗn loạn. Nhân lúc hỗn loạn, Vi Phúc Tự lặng lẽ chạy khỏi đại doanh, gấp rút về hướng Lạc Dương tự đầu thú. Gã cũng cảm giác được đại thế của Dương Huyền Cảm đã mất.
Sau khi chỉnh đốn quân đội chừng một ngày, hai mươi vạn đại quân của Dương Huyền Cảm mới chậm rãi hướng về phía Quan Trung.
Quận Trác, bóng đêm phủ đại doanh phía ngoài cung Lâm Sóc. Trong doanh trướng của Bùi Củ vẫn còn sáng đèn. Ba người Bùi Củ, Bùi Uẩn và Thôi Hoằng Thăng đang thương nghị đối sách ở trong trướng. Lựa chọn của Dương Nguyên Khánh làm bọn họ vô cùng vui mừng. Dương Nguyên Khánh không lựa chọn tạo phản cùng Dương Huyền Cảm, cũng không tự trói đến quận Trác nhận tội, mà đưa ra một một quyết định nửa tự lập.
- Đại thế Triều Tùy đã mất, nhưng hiện tại vẫn chưa đến thời điểm. Tuy rằng ôm binh tự lập không phải lựa chọn tốt nhất, nhưng đối với Nguyên Khánh quả thật là lựa chọn sáng suốt nhất. Nhưng cậu ta làm như vậy cũng rất phiêu lưu.
Bùi Củ nói đến đây, quay đầu lại nhìn về phía Bùi Uẩn.
- Có tin tức về nơi đó sao?
Bùi Uẩn gật đầu.
- Sáng hôm nay, Thánh Thượng nhắc tới việc phân bố binh. Ông ta đưa ra việc thiết lập quan nội tổng quản hành dinh. Mười vạn binh lực được thiết lập ở quận Linh Võ. Ông ta tính để Khuất Đột Thông làm chủ tướng. Việc này rõ ràng chính là muốn đối phó với Nguyên Khánh.
Thôi Hoằng Thăng ở bên cạnh cũng nói:
- Với tính cách đa nghi của ông ta, cho dù Nguyên Khánh không phản bội triều Tùy, không tạo phản, ông ta tuyệt đối không sẽ dễ dàng tha thứ cho việc Nguyên Khánh ôm binh tự lập. Chỉ đợi sau khi cuộc tạo phản của Nguyên gia và Dương Huyền Cảm bị dập tắt, tất nhiên ông ta sẽ triệu tập đại quân mạnh mẽ tiến công Phong Châu. Ông ta sẽ không để ý tới quân dân bị chết. Chỉ cần tiêu diệt được Nguyên Khánh, ông ta thà rằng giết hết toàn bộ Phong Châu.
- Cho nên đây là việc chúng ta phải cùng nhau thương lượng hôm nay.
Bùi Củ nhìn hai người nói:
- Quan trọng là Nguyên Khánh không lựa chọn tạo phản. Điều khiến cho cậu ta khác với Dương Huyền Cảm và Nguyên gia. Thánh Thượng có chút sợ hãi đối với cậu ta, mà không toàn lực đi tiêu diệt cậu ta. Dưới tình huống này, nếu có một việc có thể phân tán sự chú ý của Thánh Thượng, khiến cho ông ta được cái này mất cái khác. Như vậy rất có thể ông ta không quá chú ý tới Phong Châu, sẽ cho Nguyên Khánh thời cơ tạm nghỉ. Hiện tại, việc chúng ta phải làm, chính là phải tìm được một việc khiến Thánh Thượng phân tâm khó có thể đối phó với Phong Châu. Nếu tìm không thấy, chúng ta cũng phải nghĩ chế tạo ra biện pháp.
Thôi Hoằng Thăng mỉm cười nói:
- Chuyện lớn bây giờ, chỉ sợ cũng là các nơi liên tiếp tạo phản. Nhưng hết lần này tới lần khác, Thánh Thượng lại không thèm để ý với những cuộc tạo phản, khiến người ta không biết phải làm sao.
- Thật ra điều này cũng không hẳn!
Bùi Uẩn trầm tư một chút, ông ta đứng lên nói:
- Hai người chờ tôi một lát. Tôi đi về trướng lấy một thứ trở về.


Bùi Uẩn xoay người vội vàng đi về phía trướng mình. Thôi Hoằng Thăng nghi hoặc nhìn thoáng qua Bùi Củ. Bùi Củ lắc lắc đầu.
- Ngươi đừng hỏi ta. Ta cũng không biết anh ta muốn lấy gì?
Một lát, Bùi Uẩn lại bước nhanh trở về. Trong tay ông ta cầm hai bản tấu chương. Ông ta đặt tấu chương lên bàn, nhìn hai người cười nói:
- Đây là hai bản tấu chương Dũng Bản. Ngày mai đến phiên ta dạy cho Yến Vương. Hôm nay, ta chọn riêng mấy bản tấu chương dùng cho giờ học ngày mai.
Đây là quy định mới của Dương Quảng. Trong bảy tướng quốc đều phải thay phiên nhau dạy cho Yến Vương Dương Đàm. Mỗi người dạy hai ngày. Một lần dạy hai canh giờ. Chủ yếu là giảng giải tấu chương. Bởi vậy, tấu chương từ các nơi đưa tới đều đã được sao ra thêm một bản.
Bùi Uẩn mở tấu chương ra trước mặt bọn họ, cười nói:
- Hai người nhìn xem, có thể phát hiện điều gì không?
Bùi Củ lấy một bản tấu chương lên xem. Đây là tấu chương của Thái thú quận Dư Hàng nói phú hào Lưu Tiến quận Dư Hàng đứng đầu quân nổi dậy tạo phản, cấu kết với loạn phỉ Ngô Na là Chu Tiếp và loạn phỉ quận Tấn Lăng là Quản Sùng. Hợp binh của ba nhà có hai trăm ngàn người, thanh thế lớn. Một số huyện đã bị chiếm mất, khẩn cầu triều đình khẩn cấp gửi quân tới cứu viện.
Bùi Củ ngây ngẩn cả người. Ông ta nhìn lại thời gian, không ngờ là tấu chương mười ngày trước. Anh ta biết chuyện này nhưng lại giữ kín như vậy.
Ông ta quay đầu lại hỏi Thôi Hoằng Thăng.
- Bản của ngươi là gì vậy?
- Là báo cáo của Thái Thú quận Tương Dương, nói rất có thể Nam Hoa Hội trong quận của bọn có quan hệ với cũ quý tộc Lương, rất có thể đang có hoạt động chuẩn bị tạo phản.
Bùi Củ tiếp nhận tấu chương xem qua một chút. Thời gian cũng mười ngày trước. Ông ta nghi hoặc hỏi Bùi Uẩn.
- Cả hai sự kiện này ta đều không được biết. Đã xảy ra chuyện gì?
Bùi Uẩn khinh thường hừ một tiếng.
- Điều này có gì khó hiểu. Thánh Thượng cũng không biết. Đơn giản là bị Ngu Thế Cơ giữ lại. Bản của tôi là bản sao, cho nên tôi cũng mới biết được.
- Đúng là bầy tôi cao minh!
Thôi Hoằng Thăng đứng ở bên cạnh! Đập bàn cười nói:
- Nếu Thánh Thượng thấy hai bản tấu chương này, ông ta cũng sẽ không thèm để ý. Nếu tiêu diệt phỉ được còn may, nếu tiêu diệt phỉ thất bại, chỉ sợ ông ta còn muốn ngự giá thân chinh.
Bùi Củ vuốt râu gật đầu. Quả thật sách lược của Bùi Uẩn có thể thực hiện được. Thánh Thượng từng chính miệng nói với Nguyên Khánh. Ông ta để ý tới hai điểm mấu chốt: một là các quan phủ quận tới triều đúng hạn. Thứ hai chính là phía nam yên ổn. Hiện tại phía nam loạn cả lên. Đó là đột phá điểm mấu chốt của ông ta. Như thế, dù thế nào, ông ta cũng sẽ không coi thường tạo phản ở các nơi. Ông ta không chỉ muốn bình định tạo phản phía nam, đồng thời còn muốn bình ổn tạo phản các nơi ở phương bắc. Như vậy sẽ khiến ông ta phải hao tốn tinh lực rất lớn, khiến ông ta không thể tập trung lực lượng đối phó với Dương Nguyên Khánh.
- Kế này có thể thực hiện được. Không ngại lợi dụng Yến Vương một chút, để cậu ta truyền tin tức này cho Thánh Thượng.
Bùi Củ nheo mắt mỉm cười. Để xem Ngu Thế Cơ sẽ giải thích như thế nào?
Dương Quảng đã quyết định chọn một người trong ba người cháu của ông ta lập làm Hoàng Thái Tôn. Sở dĩ ông ta trì hoãn không hạ quyết tâm, là bởi vì cả ba người đều thông minh hơn người. Theo luân thường, ông ta hẳn là lập Hoàng Trưởng tôn. Nhưng Dương Quảng lại càng thích thứ tôn Dương Đồng hơn. Sự thông minh của Dương Đồng lưu lại ấn tượng sâu sắc đối với ông ta…
Ví dụ như lúc này, Nguyên Gia tạo phản, lập Thục Vương Dương Tú làm Đế, biết rõ bên đối phương lập Dương Tú là thật, nhưng tôn nhi Dương Đồng lại lập tức làm ra quyết định, tuyên bố đối phương lập Thục Vương là giả mạo. Suy nghĩ này ngay cả những người trưởng thành cũng không thể bằng được. Điều này khiến Dương Quảng tán thưởng không thôi.
Tuy thích Dương Đồng, nhưng Dương Quảng vẫn càng thiên về việc lập Hoàng Trưởng Tôn làm thái tử. Nguyên nhân chính là vì bản thân ông ta là con thứ kế vị. Ông ta hiểu rõ ràng về tầm quan trọng của việc lập hoàng trưởng tôn.
Ngoài hành lang Ngự thư phòng, Yến Vương Dương Đàm cầm hai bản tấu chương lo lắng đi tới. Anh ta cũng không phải lo lắng về việc phía nam tạo phản, mà là lo lắng cho vận mệnh của Dương Nguyên Khánh. Theo anh ta thấy, Dương Nguyên Khánh trốn về Phong Châu cũng là do bắt bất đắc dĩ. Nếu hắn không trốn đi, tất nhiên cũng sẽ bị hoàng tổ phụ giết chết. Mặc dù hắn và Dương Huyền Cảm đã cắt đứt quan hệ phụ tử, nhưng quan hệ huyết mạch giữa bọn họ lại không cắt đứt được. Hoàng tổ phụ vẫn sẽ không tha thứ cho hắn.
Vừa đi, trong đầu Dương Đàm lại quanh quẩn lời nói của Bùi Uẩn.
- Người càng xin tha cho Dương Nguyên Khánh, Thánh Thượng lại càng muốn giết Dương Nguyên Khánh!
Anh ta cho rằng những lời này là không đúng.

Dương Đàm chỉ đành thở dài trong lòng, bước nhanh hướng ngự thư phòng của tổ phụ đi đến. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK