Bờ nam Hoàng Hà, huyện Bình Nguyên. Đậu Kiến Đức được mấy trăm binh lính bao quanh bảo vệ, ánh mắt đầy phức tạp nhìn đội tàu che khuất bầu trời mới xuất hiện ở bờ bắc Hoàng Hà. Thật lâu sau, y thở dài, trong lòng tràn ngập phiền muộn.
Chỉ vào những lúc có thiên tai lớn mới có thể nhìn ra thực lực mạnh yếu của một nước. Triều Tùy có lương thực trợ giúp vượt qua thiên tai, có thể thu hút hơn trăm ngàn nạn dân, mà trong tay mình căn bản là không có lương thực dư thừa, chỉ có thể trơ mắt nhìn nạn dân đi xa.
Mà đội tàu khổng lồ này xuất hiện, càng làm cho y rung động, cảm nhận được thực lực của một nước, khiến cho y cảm thấy mình thật nhỏ bé. Lúc này, trong lòng Đậu Kiến Đức tràn đầy lo âu. Quân Tùy đại phá Thanh Châu chỉ còn là vấn đề thời gian, y phải đi con đường nào?
- Vương gia!
Một gã kỵ binh chạy vội tới bẩm báo:
- Chúng ta bắt được một đám người có ý đồ bỏ trốn sang bờ bắc, có hơn ngàn người của thôn nhỏ Triệu Quận, mời Vương gia xử trí!
- Bọn chúng đang ở đâu?
Kỵ binh quay đầu lại chỉ tay:
- Ở ngoài ba dặm trước mặt. Bọn chúng trốn trong một mảnh rừng, bị các huynh đệ phát hiện.
Sắc mặt Đậu Kiến Đức trầm xuống:
- Đi! Đi xem một chút.
Đậu Kiến Đức giục ngựa đi về hướng đông, mấy trăm kỵ binh một đường lao nhanh theo y. Một lát sau, đoàn người đã đứng trước một rừng cây.
Trước rừng cây đã có một đám người đang quỳ, là đám dân đói định trốn sang bờ bắc, bọn họ bị cưỡng bức quỳ trên mặt đất. Người già thì run rẩy, phụ nữ thì ôm thật chặt những đứa nhỏ đang hoảng sợ, những thanh niên ở bên cạnh thì cúi đầu, xiết chặt nắm tay.
Trong người bọn họ hoặc nhiều hoặc ít đều mang theo tiền bạc, trong bao quần áo chứa đầy quần áo và một ít tiền đồng cùng một số trang sức bằng bạc hoặc đồng, đây đều là những tài sản đáng giá nhất của họ.
Đám người kia vốn đang ở bờ sông chờ đò đến, không ngờ quân đội của Đậu Kiến Đức lại chạy đến bờ sông. Bọn họ sợ quá đành trốn vào trong rừng cây, nhưng vẫn bị quân thám báo phát hiện.
Ánh mắt Đậu Kiến Đức đầy phức tạp nhìn đám nạn dân có ý đồ phản bội mình. Trong mắt y không có lửa giận, không oán hận, chỉ có sự bất đắc dĩ và phiền muộn.
Đậu Kiến Đức xoay người xuống ngựa, đi đến trước mặt một gã nam tử trung niên, y nhìn ra được gã nam tử trung niên này là thủ lĩnh của đám người này. Hơn nữa, dáng vẻ của y còn có chút quen thuộc. Nam tử cúi đầu, hai mắt chăm chú nhìn xuống mặt đất. Đậu Kiến Đức vươn chân, dùng mũi giày đặt vào cằm nam tử, chậm rãi nâng đầu y lên. Đậu Kiến Đức nhìn thấy một khuôn mặt gầy, có ba sợi râu dài.
- Là ngươi!
Trong mắt Đậu Kiến Đức hiện lên một tia kinh ngạc, y nhận ra người nam tử này, không ngờ lại là Trưởng sử Lỗ quận Tông Mẫn Thịnh. Mặc dù y biết có nhiều quan viên chạy trốn, nhưng đây là lần đầu y bắt gặp quan viên chạy trốn. Trong lòng y lập tức hiện lên một sự tức giận khó có thể nói hết. Mình đỗi đãi với đám quan viên ở dưới không tệ, không ngờ đến thời điểm mấu chốt bọn chúng lại phản bội mình.
- Ngươi cũng muốn phải bội ta sao?
Trong lòng Đậu Kiến Đức tràn đầy ức chế và căm tức. Tông Mẫn Thịnh này thậm chí còn là đồng hương của y.
Tông Mẫn Thịnh vô cùng bình tĩnh nói:
- Không phải là ty chức phản bội Vương gia, chỉ có điều ty chức không đợi được đến lúc nhận được lương thực cứu tế của Vương gia. Ty chức cũng là người, không muốn bị bỏ đói, cho nên mới vứt bỏ chức quan, lấy thân phận của một người bình dân, đi tìm chỗ có cơm ăn.
Đậu Kiến Đức nhìn thoáng qua ba ngàn dân đói, lắc đầu:
- Ngươi không phải bình dân, ngươi vẫn là thủ lĩnh của bọn họ. Ngươi đang lợi dụng uy vọng của ngươi dẫn dắt bọn họ bỏ trốn.
Tông Mẫn Thịnh quay đầu nhìn lại đám nạn dân, thở dài nói:
- Ta chỉ là một người hơi có chút năng lực, gặp được đám nạn dân này không có chỗ để đi, bọn họ đồng ý dựa vào ta, nguyện ý đi theo ta.
- Ngươi là thằng khốn!
Đậu Kiến Đức nổi giận, đạp cho Tông Mẫn Thịnh ngã lăn trên đất, dùng chân dẫm lên đầu y, rút đao ra, hung tợn nói:
- Ta muốn một đao chém chết ngươi rồi!
Tông Mẫn Thịnh không nói một lời, nhắm hai mắt lại. Đậu Kiến Đức nhìn y thật lâu, lồng ngực đập mạnh nhưng cuối cùng vẫn cho đao vào trong vỏ, xoay người nói với bọn lính:
- Chúng ta đi!
Y xoay người lên ngựa, bọn lính đều ngây cả ra. Một gã thân binh lắp bắp hỏi:
- Vậy bọn chúng… Làm sao bây giờ?
- Cho bọn chúng đi, chẳng lẽ còn có thể đem quân lương cho bọn chúng hay sao?
Trong lòng Đậu Kiến Đức vô cùng phiền muộn. Y mãnh liệt giục chiến mã, lao nhanh về phía nam. Hơn ngàn binh lính đều lên ngựa, theo Đậu Kiến Đức rời đi.
Ba ngàn nạn dân đều cảm thấy kinh ngạc. Đậu Kiến Đức cứ như vậy mà tha cho bọn họ sao? Tông Mẫn Thịnh đứng lên nhìn theo bóng dáng Đậu Kiến Đức, không kìm được nở một nụ cười khổ.
- Tông gia, thật ra Đậu Vương gia không tệ, vẫn rất khoan dung.
Một lão già đi đến bên cạnh Tông Mẫn Thịnh, thấp giọng nói.
Tông Mẫn Thịnh thở dài nói:
- Quả thật y đối với người ngoài không tệ. Nhưng thiên thời, địa lợi cũng không ở bên người này, chỉ có nhân hòa thì có thể làm thế nào?
Lúc này, có người chỉ về phía sông hô to:
- Thuyền! Thuyền tới rồi.
Tất cả mọi người đều quay đầu nhìn về phía bờ sông, thấy có hai chiếc đò đang chậm rãi lái tới bờ nam. Ba ngàn nạn dân như nhìn thấy cơ hội sống sót, cùng nhau hoan hô rồi chạy tới bờ sông…
Đội tàu tiếp tục đi trước, chúng đem theo lượng lớn lương thực và vật tư thu được đến nhà kho Lê Dương dỡ hàng. Nhà kho Lê Dương là một kho thành thật lớn, bốn phía đều có thủy lộ thông suốt, thích hợp để chứa chiến lợi phẩm.
Mấy ngày sau, đội tàu hàng do Lai Hộ Nhi dẫn dắt một lần nữa tiến về phía đảo Lăng La của Triều Tiên, chuẩn bị vận chuyển nhóm vật tư thứ hai. La Sĩ Tín thống lĩnh hai mươi ngàn tinh nhuệ đi trước về Thái Nguyên. Dương Nguyên Khánh vẫn đợi cho thuyền hàng bốc dỡ hàng hóa hoàn tất mới về sau, suất lĩnh năm trăm thân vệ trở về Thái Nguyên.
Đoàn người đi trên con đường bằng phẳng, nhìn hoàng hôn mênh mông, cả vùng đất nổi lên một tầng sương mù mỏng manh màu xám, khiến cảnh sắc xung quanh như ẩn như hiện.
Chạng vạng hôm nay, đoàn người Dương Nguyên Khánh tiến vào mấy căn nhà ở biên giới huyện Triệu Quận. Hiện tại là cuối tháng chín, khí hậu đã là cuối mùa thu, thời tiết dần lạnh hơn. Hơn nữa, càng về khuya trời càng lạnh.
Hai bên đường là từng mảng ruộng lớn đã được thu hoạch, thân lúa chất đống trong ruộng, xa xa là từng mảng bóng đen, từ hình dáng có thể đoán là rừng rậm hoặc thôn trang, tuy nhiên không nhìn thấy ánh đèn, có thể là rừng rậm.
Mọi người lại đi thêm vài dặm, sắc trời đã hoàn toàn tối đen. Dương Nguyên Khánh nhìn khắp bốn phía, phát hiện cách đó hơn hai dặm có nhiều ánh đèn, hẳn là ở đó phải có một thôn xóm. Dương Nguyên Khánh dùng roi ngựa chỉ:
- Đi! Vào trong thôn làng qua đêm!
Mọi người đều giục ngựa chạy nhanh, dọc theo bờ ruộng, hướng thôn xóm cách đó hai dặm chạy tới. Không bao lâu sau, mọi người đã đứng trước cửa thôn. Đây là một cái thôn không lớn, không đến trăm hộ gia đình. Từ lượng đèn mà đoán, người trong thôn đều ở kín rồi.
Không đợt mọi người tới gần đã có hơn chục con chó từ trong thôn chạy ra, hướng về phía kỵ binh mà sủa, từ trong thôn, tiếng chó sủa vang lên thành từng hồi. Lúc này, có mấy người từ trong thôn đi ra, mang theo đèn lồng. Bọn họ nhìn thấy nhiều kỵ binh như vậy có chút do dự, nhưng cuối cùng vẫn nơm nớp lo sợ tiến đến.
Người cầm đầu là một lão già, từ ánh đèn mờ mờ của đèn lồng có thể thấy được râu tóc của người này đã bạc trắng, lưng đã còng. Đi sau lão là ba người trẻ tuổi, trong tay cầm cây côn xiên cỏ. Có thể thấy bước chân của họ rất do dự, dường như tràn đầy ý sợ hãi.
- Các vị quân gia là từ đâu đến?
Trình Giảo Kim đi theo Dương Nguyên Khánh, y vừa muốn há miệng hét lớn thì bị Dương Nguyên Khánh kéo y ngăn lại, sau đó tiến lên chắp tay cười nói:
- Chúng ta từ Thái Nguyên ra ngoài làm việc, hiện tại trở về Thái Nguyên. Sắc trời đã tối, muốn tá túc trong thôn một đêm, uống chén canh nóng. Chúng ta sẽ trả tiền trà nước.
Lão già cầm đèn lồng tiến đến trước mặt Dương Nguyên Khánh nhìn một lúc lâu, thấy bọn họ đúng là quan quân, không phải loạn phỉ liền gật đầu:
- Thôn rất nhỏ, cũng không có phòng ốc để không. Tuy nhiên trong thôn có một cái miếu thổ địa rất lớn, các vị có thể ở trong miếu nghỉ lại một đêm, lão đi tìm người nấu chén canh nóng cho các vị.
Dương Nguyên Khánh quay đầu lại nói với mọi người:
- Không cho phép vào nhà dân, tới miếu thổ địa nghỉ ngơi!
Bọn lính đều có vẻ mệt mỏi, tất cả xuống ngựa, dắt ngựa đi vào trong thôn. Quả thật thôn này không lớn, một con đường chạy dọc thôn dài chừng hai dặm, ở giữa con đường là một cái miếu thổ địa rộng khoảng mười mẫu. Bọn lính dẫn ngựa vào miếu thổ địa, sau đó tìm nơi nghỉ ngơi ăn uống.
Hơn chục thân binh đến Tây Sương phòng trong miếu thổ địa quét dọn một chút, đốt một đống lửa, có mấy tên lính chạy đi tìm giếng múc nước nấu trà. Dương Nguyên Khánh ngồi xuống, hắn thấy Trình Giảo Kim có chút không yên lòng, liền cười nói:
- Có phải chứng nghiện rượu lại tái phát hay không?
Trình Giảo Kim gãi đầu, có chút ngượng ngùng nói:
- Vừa mới nhìn thấy trong thôn trang có một quán rượu, khiến cho chứng nghiện rượu của ty chức nổi lên, hiện tại khó chịu muốn chết.
Dương Nguyên Khánh biết y xem rượu như mạng, từ lúc xuất chinh đến giờ vẫn chưa được uống một giọt rượu nào, quả thật cũng làm khó y rồi. Dương Nguyên Khánh biết nhưng lại vờ như không biết Trình Giảo Kim tìm được một lọ rượu gạo tốt nhất từ trong Vương cung Cao Ly, y đã vụng trộm cho qua cơn nghiện. Dương Nguyên Khánh thấy y vì đại cục mà vẫn khắc chế chính mình, liền nghĩ không làm khó y nữa, cười nói:
- Ngươi đi đi! Uống ít một chút, đừng gây chuyện cho ta!
Trình Giảo Kim mừng rỡ, tựa như mông bị mũi tên bắn trúng, nhảy dựng lên, như một cơn gió chạy ra khỏi miếu thổ địa (với cái thân hình của TGK thì phải là bão chứ gió gì ). Lúc này, ông già dẫn theo hơn chục người trẻ tuổi mang đến mấy thùng lớn canh nóng tiến vào, cười nói với bọn lính:
- Các vị quân gia mời đến dùng canh đi! Đây là canh thịt, trong canh còn có thịt thỏ.
Sau khi một gã quân y thử độc, bọn lính đều cầm bát tiến đến múc canh. Ông già lại đến trước mặt Dương Nguyên Khánh, khom người thi lễ:
- Vị quân gia này, có thể phiền quân gia đến nhà ta một chút hay không?
- Có chuyện gì không?
Dương Nguyên Khánh cười hỏi.
Ông già thở dài:
- Có chút việc muốn phiền đến quân gia.
Dương Nguyên Khánh thấy vẻ mặt của lão có chút ảm đảm, đoán chừng là gặp phải một vấn đề phiền não gì đó liền gật đầu:
- Được rồi! Ta đi với ông một chuyến.
Hắn đứng lên, mang theo năm sáu thân binh đi theo lão già ra khỏi miếu thổ địa. Không bao lâu sau liền tiến vào một cái sân trước:
- Đây là nhà của lão, mời quân gia ngồi.
Dương Nguyên Khánh cùng ông già bước vào một căn phòng, trên thực tế là phòng bếp và phòng ở liền với nhau, đã thắp một ngọn đèn nhỏ, ánh đèn mờ ảo, xuyên thấu không gian mờ mịt, có thể nhìn thấy ở góc phòng chất một đống lúa mì chưa tuốt và một vài bó củi.
Trong phòng có hai cái giường cũ nát. Lão già mời Dương Nguyên Khánh ngồi xuống, lại rót cho hắn một chén nước ấm:
- Làm phiền quân gia, thật ngại quá.
- Không việc gì, lão trượng có chuyện gì cứ việc nói!
Lão già về phòng mang tới một phong thư, có vẻ rất lo lắng. Lão đem thư đưa cho Dương Nguyên Khánh, thở dài nói:
- Sau khi quân gia về Thái Nguyên, có thể thay chúng ta chuyển một phong thư không?
Dương Nguyên Khánh nhận lấy bức thư, chỉ thấy trên bao thư viết “Gửi Đại Tùy Sở Vương Điện hạ” thì ngẩn ra, hóa ra phong thư này lại gửi cho mình… Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK