Mục lục
[Dịch] Thiên Hạ Kiêu Hùng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bùi Củ cũng không vội đàm về Đột Quyết cùng Dương Nguyên Khánh. Ông ta lấy ra một đồng tiền bạc từ bàn ra, cười hỏi Dương Nguyên Khánh:
- Ta muốn biết, Đại Tùy chuẩn bị phát hành bao nhiêu tiền bạc?
- Đang chuẩn bị phát hành rất nhiều. Dự định trong vòng hai năm có thể phát hành năm triệu đồng.
- Năm triệu? Thực không ít!
Bùi Củ cau mày nói:
- Lần phát hành tiền bạc này có động tĩnh rất là lớn. Cả Thái Nguyên đều đang ồn ào huyên náo. Ngay cả ta vốn là người ít ra khỏi nhà, cũng có nghe nói tới. Ngươi đã từng suy nghĩ qua phản ứng từ Trường An chưa.
Dương Nguyên Khánh nghĩ đến quán rượu Bát Phương, liền cười nói:
- Chắc hẳn vài ngày trước, Trường An đã biết tin này. Cháu có thể suy đoán ra phản ứng của bọn họ.

- Vậy à?
Bùi Củ nhìn chăm chú Dương Nguyên Khánh hỏi:
- Ngươi cho rằng, Lý Uyên có thể chấp nhận tiền bạc mà ngươi phát hành sao?
Dương Nguyên Khánh trầm tư môt lát, chậm rãi nói:
- Cháu đã tăng binh lính ở quận Hội Ninh lên hai mươi nghìn người. Hiện tại, binh lực ở quận Hội Ninh là hai mươi lăm nghìn người. Nếu quận Hội Ninh xảy ra chuyện gì, cháu có thể kịp thời tiếp viện.

Bùi Củ than nhẹ một tiếng nói:
- Nguyên Khánh, không phải ta có ý trách móc. Nhưng ngươi phát hành tiền bạc lần này, có chút không sáng suốt. Hoặc nói thẳng ra là quá nóng vội. Việc phát hành tiền bạc, đã làm phá vỡ sự cân bằng của Tùy Đường vào lúc này. Đường triều sao có thể dễ dàng tha thứ cho ngươi đoạt của cải của bọn họ. Nhẹ thì hai bên lại đàm phán, nhưng nếu nghiêm trọng, thì chiến tranh giữa Tùy Đường lại bùng nổ. Nguyên Khánh, ngươi đã từng nghĩ tới chuẩn bị chiến tranh chưa?

- Cháu đã tính toán tới tình huống xấu nhất. Không sợ xảy ra một trận chiến với Đường triều.
- Vậy còn Đột Quyết? Nếu bọn chúng nhân cơ hội lần này, mở một quy mô lớn từ phía bắc tấn công triều Tùy, ngươi làm thế nào để ứng phó?
Hai mắt sáng ngời của Bùi Củ nhìn chăm chú vào Dương Nguyên Khánh.

Sau một lúc lâu, Dương Nguyên Khánh mới bất đắc dĩ nói:
- Hôm nay cháu đến, chính là muốn cùng tổ phụ đàm về vấn đề Đột Quyết.
Ánh sáng trong mắt Bùi Củ biến mất, mà trở nên bình tĩnh. Bình tĩnh giống như chiếc giếng cổ, không chút gợn sóng. Ông ta thản nhiên nói:
- Được rồi! Phía Đột Quyết có yêu cầu gì?

- Đột Quyết yêu cầu ba điều kiện. Thứ nhất là hai bên bình đẳng, không còn là mối quan hệ nước phụ thộc nữa. Thứ hai là hủy bỏ hết những hạn chế của mậu dịch, thả lỏng việc mậu dịch từ dân gian. Thứ ba là giao tộc Ô Đồ cho bọn họ.
- Vậy ngươi đáp ứng không?
Bùi Củ lại tiếp tục hỏi.
Dương Nguyên Khánh lắc đầu nói:
- Ngoại trừ điều kiện thứ nhất cháu có thể đáp ứng. Nhưng hai điều kiện kia, cháu tuyệt đối không thể chấp nhận.

Dừng một chút, Dương Nguyên Khánh lại hỏi:
- Sao tổ phụ không hỏi, Đột Quyết đáp ứng cái gì?
- Bọn chúng có thể đáp ứng cái gì?
Bùi Củ cười lạnh một tiếng:
- Đơn giản chính là đáp ứng ngươi, trong vòng một năm hoặc hai năm, triều Tùy và Đột Quyết ở chung hòa bình, không xâm lấn lẫn nhau. Có phải hay không?

Dương Nguyên Khánh không thể không bội phục cái nhìn sắc bén của Bùi Củ. Một câu là đoán trúng. Hắn yên lặng gật đầu:
- Chính như lời tổ phụ nói, Đột Quyết đưa ra điều kiện này.
Bùi Củ nhắm mắt không nói, mà ngồi xếp bằng trên giường. Thân thể ông ta khô gấy giống như một vị cao tăng đắc đạo đang tu hành. Dương Nguyên Khánh không quấy rầy sự trầm tự của ông ta. Hắn biết Bùi Cũ sẽ có đáp án cho mình.

Trải qua thời gian chừng một nén nhang, Bùi Củ rốt cục mở mắt. Ông ta nhìn thật sâu vào hai mắt của Dương Nguyên Khánh, chậm rãi nói:
- Ta cho ngươi một đề nghị. Phái sứ giả đi tới Trường An, giải thích với Đường triều rằng, nguyên nhân của việc phát hành tiền bac cũng không phải là muốn đoạt lấy của cải của bọn họ. Làm như vậy để trấn an dư luận.
- Sau đó thì sao?
Dương Nguyên Khánh bất động thanh sắc hỏi, không tỏ vẻ thái độ với đề nghị của Bùi Củ.
- Sau đó triệu tập đại quân đóng quân ở phương bắc. Chuẩn bị chống lại sự xâm nhập của Đột Quyết.

- Sao tổ phụ lại có quyết định này?
Dương Nguyên Khánh rốt cục không che dấu được sự kinh ngạc hỏi:
- Chẳng lẽ chúng ta không đồng ý điều kiện của Đột Quyết, bọn chúng sẽ xâm lấn sao?

Bùi Củ lắc đầu nói:
- Cái này không có liên quan gì tới việc bác bỏ điều kiện của bọn chúng. Mặc kệ ngươi có đáp ứng hay không, Đột Quyết tất nhiên sẽ xâm nhập phía nam. Ta phỏng chừng bọn chúng muốn tiêu diệt bộ phận còn lại của tộc Ô Đồ.
- Vậy rốt cuộc bọn chúng có âm mưu gì.
- Bọn chúng muốn tạo uy vọng!

Bùi Củ nhấn mạnh:
- Ngươi hiểu chưa? Là vì tạo uy vọng, tộc Ô Đồ phải bị diệt vong. Bất kỳ một vị quân chủ thảo nguyên nào muốn xưng bá thảo nguyên, đầu tiên phải có uy vọng. Đối với người Hán chúng ta, một vị vua mới đăng cơ thì cần sự ổn định. Nhưng đối với người Đột Quyết lại khác, nếu Hiệt Lợi Khả Hãn không nhanh chóng lập uy, thì y dùng cái gì để thống trị các bộ lạc vốn hay bị chia rẽ của người Đột Quyết. Cho nên chỉ có dùng chiến tranh, mới có thể nhanh chóng ngưng tụ uy danh cho y. Tóm lại, việc Đột Quyết tấn công phía nam có bảy thành sẽ xảy ra. Nguyên Khánh, ngươi nhất định phải trấn an Đường triều. Không thể để rơi vào kết cục hai mặt thụ địch.

Dương Nguyên Khánh cũng nhịn được hừ một tiếng:
- Tổ phụ nghĩ Đường triều có thể chấp nhận trấn an sao? Nếu Đột Quyết công Tùy, bọn họ liệu sẽ án binh bất động? Hay là cử binh giúp ta?
Bùi Củ ngơ ngác nhìn Dương Nguyên Khánh một lúc, mới thở dài nói:
- Nguyên Khánh, kỳ thực lần trước ta đã nói qua. Vấn đề lớn nhất của ngươi chính là mọi việc quá như ý, không gặp phải quá nhiều trắc trở. Cái này khiến tính cách của ngươi trở nên không chịu thua kém. Đại trượng phu nên co được dãn được. Kỳ thực ngươi có thể yếu đuối một chút, tương lai mới không có họa. Bên trong Đường triều cũng có người nhận biết đại nghĩa, sẽ không nhân cơ hội ngoại tộc tấn công triều Tùy mà đâm lén sau lưng. Chỉ cần ngươi yếu thế, cho Đường triều chút mặt mũi. Vậy thì phía đại nghĩa sẽ chiếm thượng phong. Nguyên Khánh, ngươi cứ thử một lần đi.

Dương Nguyên Khánh trầm mặc một lúc lâu, rồi mới đứng lên nói:
- Đa tạ tổ phụ đã nhắc nhớ. Chuyện này để cháu suy nghĩ một chút. Cháu xin cáo từ.

Hắn thi lễ rồi xoay người lui xuống. Bùi Củ nhìn Dương Nguyên Khánh, không khỏi lắc đầu. Ông ta có thể cảm nhận được bản chất lạnh lùng cao ngạo của Bùi Củ nhìn Dương Nguyên Khánh. Bảo hắn yếu thế trước Đường triều, chỉ sợ là làm khó hắn. Trong mắt Bùi Củ tràn đầy vẻ sầu lo.

Một lát, Bùi Diệu đi đến, hướng Bùi Củ thi lễ:
- Tổ phụ, Sở Vương điện hạ đi rồi.
- Hắn có nói gì không?
- Hồi bẩm tổ phụ, hắn không nói gì, chỉ tỏ vẻ lo lắng. Ngay cả một câu cũng không nói với cháu.

Bùi Củ gật đầu. Tuy Dương Nguyên Khánh cao ngạo, nhưng rất thông mình. Hẳn là hắn đã thấy được thế cục ác liệt hiện tại, mà suy nghĩ cặn kẽ.
Lúc này, Bùi Diệu do dự một chút nói:
- Vì sao tổ phụ không nhắc tới việc quan viên Hà Đông điều tới Hà Bắc làm việc. Chuyện này có thể ảnh hưởng tới lợi ích của Bùi gia.

Việc Bùi Diệu đang hỏi, chính là đề nghị của Tô Uy nói cho Dương Nguyên Khánh, hoán đổi quan viên Hà Bắc và Hà Đông nhằm phá vỡ việc khống chế của quan lại sĩ tộc ở địa phương. Phương án này đã bắt đầu thực thị. Đã có một vị Thái Thú, một vị Trưởng sử và mười vị Huyện lệnh được điều đến Hà Bắc. Những người này đều là thế lực bên ngoài của Bùi gia.

Chuyện này Bùi Củ vẫn không tỏ thái độ gì. Nhưng Bùi Diệu và các tộc nhân khác của Bùi thị đều rất lo lắng, chỉ là tìm không được cơ hội để khuyên bảo. Hôm nay, rốt cuộc Bùi Diệu không kìm nổi, nhắc nhở tổ phụ.
Bùi Củ hung hăng trừng mắt nhìn cháu trai:
- Chuyện này chả nhẽ ta không biết chắc? Cần gì phải ngươi nhắc nhở!

Giọng điệu nghiêm khắc của gia chủ, khiến Bùi Diệu sợ tới run rẩy, vội vàng cúi đầu:
- Cháu không dám!
Y vội vàng lui ra, vừa đến cửa, Bùi Củ bỗng nhớ tới một chuyên, liền gọi y lại:
- Chờ một chút!
- Tổ phụ còn có chuyện gì sao?
Bùi diệu khoanh tay hỏi,

Bùi Củ cực kỳ không vui nói:
- Chính là việc của muội muội ngươi. Nữ nhân của Bùi gia sao có thể bán rượu. Nó không muốn tái giá, ta sẽ không miễn cưỡng. Nhưng nó quyết không thể làm một thương nhân hám lợi. Bùi gia không thể dễ dàng tha thứ việc này!
- Cháu đã rõ, cháu sẽ đi khuyên muội muội.

- Không cần khuyên!
Bùi Củ lên giọng:
- Cảnh cáo nó. Nếu nó không biết hối cải, thì đừng trách ta dùng gia pháp xử lý…
Xe ngựa chậm rãi đi trên đường, Dương Nguyên Khánh ngồi trong xe, hai mắt khép hờ. Trong đầu hắn vẫn đang suy nghĩ tới đề xuất của Bùi Củ. Hướng Đường triều tỏ vẻ yếu thế, trấn an ở Đường triều. Hắn không phủ nhận việc Bùi Củ suy đoán Đột Quyết Khả Hãn muốn tạo uy danh. Khả năng này thực sự là quá cao.

Nhưng sẽ là lúc nào. Bây giờ là giữa tháng mười, gió lạnh đã thổi tới Thái Nguyên. Như vậy, thảo nguyên càng lạnh thấu xương. Mùa đông đã sắp đến, tuyết lớn sẽ bao trùm cả thảo nguyên. Trước đây chưa từng có việc Đột Quyết tấn công phía nam vào mùa đông. Bởi vì do hậu cần của bọn họ không thể cung cấp đủ. Một khi không thể lập tức đánh hạ Trung Nguyên, ngựa chiến của bọn họ chắc chắn sẽ chết đói.

Mùa xuân năm trước, Thủy Tất Khả Hãn đã tấn công Phong Châu, làm cho quân tâm bất ổn. Liệu Hiệt Lợi Khả Hãn sẽ giẫm lên vết xe đổ, đến mùa xuân thì tấn công phía nam sao? Có khả năng này, nhưng không lớn. Hắn Dương Nguyên Khánh không thể đưa ra những quyết sách trọng đại chỉ dựa vào một việc có xác suất xuất hiện nhỏ như vậy.

Mấu chốt là thời gian, chỉ cần có ba bốn tháng, hắn có thể dẫn Tây Đột Quyết tới, khơi mào cuộc chiến Đông Tây Đột Quyết. Như thế, hắn có thể tiêu trừ uy hiếp từ Đột Quyết phương bắc.
Tuy nhiên, vẫn phải trấn an Đường triều. Không thể vì tiền bạc phát hành mà bùng nổ chiến tranh. Ít nhất trong lúc loại bỏ nguy cơ từ Đột Quyết, phải trấn an Đường triều.

Dương Nguyên Khánh đang muốn hạ lệnh trở về Tử Vi Các bỗng nhiên, trong đầu hắn xuất hiện một ý niệm. Hắn nhớ tới vị công chúa Hiệt Dát Tư kia, lập tức cải biến chủ ý ra lệnh:
- Đi vòng về phủ…
A Tư Đóa từ sau khi đến Đại Tùy, vẫn thành thật sống ở trong phủ. Tâm tình của nàng không quá tốt, chủ yếu là vì dưới gối không con. Bất kể là nữ nhân nào, đều muốn có một đứa con để dựa sau này.
Nữ nhân tới một độ tuổi nhất định, đều khát vọng có thể có một đứa con của mình. A Tư Đóa cũng không ngoại lệ. Năm nay nàng đã hai mươi bốn tuổi, mong muốn có con khiến nàng lo lắng.

Bùi Mẫn Thu cũng lý giải tâm tình của nàng, nên thường xuyên khuyên trượng phụ để ý tới nàng. Nhưng trong bụng của A Tư Đóa vẫn không thấy động tĩnh khiến A Tư Đóa có chút tuyệt vọng. Nàng không muốn giống như Uất Trì, quy y Phật giáo, tìm sự yên lặng trong lòng mà muốn chuẩn bị tìm một đứa con nuôi.
A Tư Đóa có quan hệ rất tốt với Uất Trì và Giang Bội Hoa. Giữa trưa, nàng mới từ chỗ Uất Trì trở về. Vừa mới đi tới cửa sân, bỗng nhiên nghe thấy tiếng người gọi nàng:
- Đóa nhi!

Nàng có chút vui mừng bất ngờ. Người gọi nàng là Đóa nhi, chỉ có một người là Dương Nguyên Khánh. Nàng vừa quay đầu lại, quả nhiên là Dương Nguyên Khánh đang bước nhanh tới.
A Tư Đóa mừng rỡ, nhảy lên trước kéo tay của Dương Nguyên Khánh:
- Sao phu quân lại tới đây?
Mặt của nàng bỗng nhiên đỏ lên. Chẳng lẽ trượng phu muốn ban ngày làm chuyện đấy? Như vậy sao được.

Dương Nguyên Khánh nhưng không có suy nghĩ nhiều như vậy. Hắn kéo tay nàng qua một bên, thấp giọng hỏi:
- Ta nhớ tới nàng đã nói qua việc của công chúa Hiệt Dát Tư. Nàng nói lại cho ta một lần nữa.
- Phu quân hỏi cái này làm gì?
A Tư Đóa ghen tuông vểnh môi hỏi. Trong lòng nàng có chút thất vọng. Hóa ra là hắn chỉ quan tâm tới công chúa Hiệt Dát Tư, mà không phải mình, một công chúa Đột Quyết. Chẳng nhẽ hắn muốn cưới công chúa Hiệt Dát Tư sao?

- Sự tình rất quan trọng. Nàng mau nói cho ta biết!
A Tư Đóa nghe thấy là việc quan trọng, ghen tuông trong lòng liền biến mất, ngưng thần suy nghĩ một chút nói:
- Hiệt Dát Tư tổng cộng có ba vị công chúa. Hai vị trước đã xuất giá. Còn một vị tiểu công chúa gọi là Cống Lạp. Tướng mạo xinh đẹp như hoa, chỉ kém thiếp một tuổi. Thưở nhỏ nàng ta đã được hứa hôn cho Ba Vương Tử Mặc Kham Đa. Thiếp cảm thấy bọn họ hẳn là đã lập gia đình.

Dương Nguyên Khánh chính là muốn nghe tin tức này. Trong đầu hắn có một ý tưởng can đảm, khiến hắn hưng phấn không thôi. Hắn nhéo nhéo khuôn mặt của A Tư Đóa, cười nói:
- Buổi tổi ta sẽ khao nàng, ta đi trước đây.
Nói xong, Dương Nguyên Khánh xoay người bước nhanh rời đi. A Tư Đóa nhìn bóng lưng cao lớn của hắn dần đi xa. Nghĩ tới buổi tối hắn sẽ khao mình, xuân ý trong lòng lập tức dạt dào… Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK