Dạ Vô Trần là phu quân của Mộ Như Nguyệt, làm sao có thể cho phép nữ nhân mình yêu nhớ mãi không quên nam nhân khác? Cho nên, Mộ Như Nguyệt vứt bỏ nghĩa phụ mà còn muốn có được hạnh phúc, đó là điều căn bản không có khả năng!
"Nguyệt Nhi", khóe môi Dạ Vô Trần khẽ nhếch, ôm chặt nữ tử vào lòng, "Có nơi nào mà chúng ta chưa từng xông qua? Không phải chỉ là một cái luyện ngục thôi sao? Nếu nàng muốn cứu hắn, ta liền vì nàng xông vào luyện ngục mang hắn ra..."
Tiếng cười của Tiêu Tĩnh bị nghẹn trong cổ họng, trừng to mắt, không dám tin nhìn chằm chằm dung nhan tuấn mỹ của nam nhân.
Hắn thế nhưng vì nữ nhân mình yêu mà đi cứu tình địch?
Rốt cuộc tình yêu phải sâu đậm và bao dung cỡ nào mới có thể làm ra chuyện như vậy?
Thân thể Tiêu Tĩnh cứng đờ, thống khổ nhắm mắt lại, lông mi khẽ run rẩy: "Mộ Như Nguyệt, ta vốn cho rằng nghĩa phụ là người yêu ngươi nhất, vì ngươi, hắn thủ thân như ngọc suốt nhiều năm, khinh thường tất cả nữ tử chung quanh, mà trong mắt người cao ngạo như hắn lại chỉ có một mình ngươi, nhưng ngươi lại không nhìn thấy điểm tốt của hắn, cho nên, ta cảm thấy bất công cho nghĩa phụ, vì sao hắn yêu ngươi như vậy mà ngươi lại muốn tổn thương hắn?"
Nàng chậm rãi mở mắt ra, cười khổ nói: "Ta muốn giết con ngươi, làm phu quân ngươi rời bỏ ngươi cũng chỉ vì muốn ngươi trở về bên cạnh nghĩa phụ, muốn ngươi hiểu ngoài hắn ra không ai có thể bảo hộ được ngươi, nhưng hiện tại, ta biết mình sai rồi, người yêu ngươi nhất không phải nghĩa phụ mà là nam nhân bên cạnh ngươi..."
Nghĩa phụ là một nam nhân cường thế, cho dù hắn ái mộ Mộ Như Nguyệt thế nào thì cũng không có khả năng bao dung nàng như vậy, vì nàng mà đi cứu tình địch...
Chỉ có tình yêu chân chính mới có thể khiến một nam nhân làm ra chuyện kinh hãi thế tục như thế.
"Ta biết ngươi tuyệt đối sẽ không buông tha ta, ta chỉ muốn thỉnh cầu ngươi một điều, tha cho nghĩa phụ một mạng, hắn làm tất cả cũng chỉ vì yêu ngươi, tuy ta không biết chuyện của các ngươi trong quá khứ nhưng lại vô tình biết được kiếp trước kiếp này, nghĩa phụ cũng không hoàn toàn tiêu diệt Tử gia, mà đưa linh hồn bọn họ đến một thế giới khác, làm ngươi ngộ nhận bọn họ đã chết."
"Rất khó tưởng tượng, một người độc ác như nghĩa phụ, cuối cùng lại hạ thủ lưu tình, nếu đổi lại là người khác, hắn chắc chắn sẽ không để bọn họ có cơ hội đầu thai chuyển thế! Mà hắn vì ngươi, thời khắc cuối cùng lại thu tay..."
"Ta không cầu ngươi có thể tha thứ cho những hành vi của nghĩa phụ, chỉ hi vọng ngươi có thể tha cho hắn một mạng..."
Cho dù Tiêu Tĩnh đã làm sai rất nhiều chuyện, nhưng nguyên nhân khiến nàng làm ra những chuyện này, chỉ là vì nàng yêu một nam nhân không nên yêu...
Vì hắn, dù phải tan xương nát thịt, nàng cũng không lùi bước!
Quan trọng nhất chính là, Tiêu Tĩnh hiểu rõ, cuối cùng sẽ có một ngày, nữ nhân này vượt qua nghĩa phụ, đến lúc đó, có lẽ nghĩa phụ thật sự sẽ chết trong tay nàng...
"Tiện nhân, chết đi cho ta!"
Phanh!
Sử Hồn nện một quyền vào ngực Tiêu Tĩnh, nàng phun ra một ngụm máu tươi, nhiễm đỏ cả khuôn mặt.
Nàng chậm rãi nhắm mắt lại, trên môi nở nụ cười nhàn nhạt.
Yêu nam nhân kia, nàng... không hề hối hận!
Nếu có kiếp sau, nàng vẫn nguyện ý đi theo phía sau hắn, cho dù hắn không thèm liếc nhìn nàng lấy một cái, nàng cũng vẫn sống chết vì hắn...