“Chủ nhân.”
Một ngọn lửa từ trên người Mộ Như Nguyệt bắn ra, đáp xuống mặt đất.
Hỏa phượng muốn nói lại thôi, không biết nên mở miệng thế nào.
Mộ Như Nguyệt nhìn nàng, nói: “Ngươi có chuyện muốn nói với ta?”
Hỏa phượng gật gật đầu: “Chủ nhân, ta cảm thấy Lâm cô nương hơi kì quái, theo lý mà nói, lúc nghe tin chủ nhân lấy được Ma giới chi hoa về, nàng hẳn nên vui vẻ mới đúng, nhưng vì sao lại…”
Mộ Như Nguyệt dùng ngón tay vén lá cây, cười nhạt: “Ngươi cũng có cảm giác này sao?”
“Đúng vậy, chủ nhân.” Hỏa phượng nghiêm túc gật đầu, ánh mắt nghi hoặc.
“Hỏa phượng, trước kia ngươi và Ngữ di có quen thuộc không? Nàng… là người thế nào?”
“Lâm cô nương tính tình không tệ, đối xử với mẫu thân của chủ nhân cũng rất tốt, nàng thích Vô Vong đại nhân, nhưng loại thích này là kiểu chúc phúc cho người mình yêu, nàng chưa từng nghĩ muốn cướp hắn đi, thậm chí nhiều lần tức giận vì có người muốn xen vào tình cảm phu thê bọn họ.”
Mộ Như Nguyệt trầm mặc.
Hỏa phượng nhìn nàng một cái, nói tiếp: “Lâm cô nương thật lòng đối tốt với phu thê bọn họ chứ không phải loại ra vẻ, dối trá, ta có thể cảm nhận được rõ ràng nàng thật lòng vì bọn họ, cho nên Lâm cô nương tuyệt đối sẽ không phản bội Thần Môn!”
Trầm ngâm nửa ngày, trong mắt Mộ Như Nguyệt hiện lên một tia sáng không dễ phát hiện.
“Ngày đó, tất cả mọi người đều đi tìm phụ thân, chỉ có một mình Ngữ di ở lại với Trúc Ngư Nhi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì cũng không ai biết, cho đến khi chúng ta xuất hiện thì Trúc Ngư Nhi đã biến mất, chỉ còn lại Ngữ di.”
Trong lòng Hỏa phượng vừa động, nói: “Chủ nhân, ngươi nói có thể là Trúc Ngư Nhi bắt Lâm cô nương đi, sau đó dịch dung thành nàng để tiếp cận Vô Vong chủ nhân và ngươi không?”
Mộ Như Nguyệt lắc đầu: “Nếu Trúc Ngư Nhi dùng Dịch dung đan, ta không thể không nhìn ra, rõ ràng nàng không dùng…”
“Vậy chẳng lẽ là chúng ta nghĩ nhiều?”
Lúc này Mộ Như Nguyệt không trả lời Hỏa phượng.
Trước nay nàng luôn tin tưởng vào trực giác của mình, Lâm Nhược Ngữ hiện tại đúng là có vấn đề, nhưng nàng không biết vấn đề rốt cuộc nằm ở đâu…
Đột nhiên, trong bụi cỏ truyền ra tiếng động lạ, Mộ Như Nguyệt vừa quay đầu lại liền nhìn thấy một bóng dáng cao lớn há cái mồm máu to trên đỉnh đầu vọt tới…
“Hỏa phượng, tránh ra!”
Oanh!
Mộ Như Nguyệt nắm chặt cửu thiên long viêm kiếm trong tay, bắn ra một tia sáng đỏ về phía Kim văn hổ đang nhào tới, làm nó bay ra xa mấy thước…
“Hỏa phượng, đêm nay chúng ta có bữa tối rồi.”
Nàng nở nụ cười âm trầm làm Kim văn hổ cách đó không xa run lên…
Gràooo!
Kim văn hổ nhanh chóng hồi phục tinh thần, lần nữa tấn công Mộ Như Nguyệt, móng vuốt bén nhọn đánh về phía đầu nàng…
Thân thể Mộ Như Nguyệt chợt lóe, tránh thoát móng vuốt Kim văn hổ.
Đồng thời, sau lưng nàng bùng lên ngọn lửa mãnh liệt, tạo nên một cảnh tượng hoa mỹ trong ánh náng chiều…
“Nhất kiếm phá thiên!”
Oanh!
Đại kiếm cắt qua không trung, không khí đều bị ma sát tóe lửa…
Kim văn hổ còn chưa kịp nói gì thì đã bị ngọn lửa mãnh liệt đánh trúng, phát ra tiếng gầm kinh thiên động địa…