Ma long kiếm, thật sự là ma long kiếm trong truyền thuyết...
Ánh mắt Tôn Diệu tràn đầy tham lam nhìn về phía Dạ Tư Hoàng...
Nếu hắn có thể đoạt được ma long kiếm, toàn bộ địa ngục này đều sẽ là vật trong túi hắn, đến lúc đó còn ai dám cãi lời hắn?
"Tiểu tử, làm sao ngươi có ma long kiếm?"
Tôn Diệu khẽ nheo mắt, đáy mắt xẹt qua tia âm hiểm, mặt không biểu tình hỏi.
Tuy hắn có chút kiêng kị nhưng không có nghĩa là hắn sợ thiếu niên trước mắt...
Dạ Tư Hoàng không nói gì, con ngươi đỏ như máu, toàn thân tản ra lực hấp dẫn trí mạng...
Trầm mặc nửa ngày, thanh âm trầm thấp mà mị hoặc của thiếu niên mới vang lên: "Vấn đề này, chỉ sợ kiếp sau ngươi mới có thể biết, đương nhiên, điều kiện tiên quyết là ngươi có kiếp sau..."
Lời này tựa như một khối cự thạch nện vào lòng mọi người, khơi dậy tầng tầng gợn sóng...
"Ha ha!"
Tôn Diệu cười phá lên, nhưng trên gương mặt đầy nếp nhăn kia lại không có chút ý cười.
Hắn châm chọc: "Tiểu tử, ngươi không biết mình đang ở nơi nào à? Đây là địa ngục! Ở cái địa ngục này, tất cả mọi thứ đều thuộc về vương của chúng ta! Cho nên, hiện tại ta ra lệnh cho ngươi dâng ma long kiếm ra cho vương của chúng ta! Ta cũng chỉ vì nghĩ cho tính mạng ngươi thôi, ngươi mang một vật trân quý như vậy đi lại ở địa ngục cũng không an toàn, nếu để vương nhìn thấy, ngươi chỉ có con đường chết!"
Vương...
Trong lòng Mộ Như Nguyệt khẽ động.
... nàng ở nhân gian làm đế, ta đến địa ngục làm vương...
Giờ khắc này, thanh âm quen thuộc của nam nhân vang lên trong đầu, khiến tim nàng bất giác đau đớn và nhớ nhung.
Năm năm...
Từ ngày hắn rời đi đến nay đã năm năm.
Cũng không biết hiện giờ nam nhân kia đang ở đâu...
Nhưng nàng tin chắc rằng, có hắn ở đây, địa ngục tuyệt đối sẽ không thái bình.
Có lẽ, nàng nên đi vương thành một chuyến...
Có lẽ chỉ có tòa thành tối cao của địa ngục mới có tung tích của hắn...
"Hoàng Nhi."
Ánh mắt Dạ Tư Hoàng vốn âm trầm lạnh lẽo, vừa nghe Mộ Như Nguyệt gọi, hơi thở toàn thân đã thay đổi, hắn quay đầu nhìn nữ tử phía sau, dung nhan tuấn mỹ tươi cười tuyệt diễm.
"Mẫu thân, chờ ta giải quyết tên hỗn đản này trước rồi lại ôn chuyện với ngươi."
Hắn không quên, lão nhân này vọng tưởng giết mẫu thân hắn, bây giờ còn dám nhòm ngó ma long kiếm, về tình về lý đều nên giết lão nhân kia!
"Hừ!"
Tôn Diệu hừ khẽ, một cỗ lực lượng cường đại từ trên người hắn khuếch tán rộng ra, tạo thành một quả cầu trong suốt bao phủ toàn thân hắn...
"Tiểu tử, Tôn Diệu ta không thể không thừa nhận, ngươi quả thật rất mạnh, đáng tiếc, ta không sợ ngươi, một khi ngươi đã không biết tốt xấu, vậy ta sẽ khiến ngươi hiểu, dù đắc tội ai cũng tuyệt đối không thể đắc tội người vương tộc! Nếu không, ngươi cho rằng ta bò lên tới vị trí Đại thống lĩnh này chỉ là nhờ vận khí tốt hay sao?"
Oanh!
Đột nhiên, một cỗ lực lượng cường hãn ngưng tụ trước mặt Tôn Diệu, mạnh mẽ đánh về phía Dạ Tư Hoàng, ầm một tiếng, bụi đất mù mịt che khuất tầm mắt mọi người...
Chết... đã chết sao?
Cũng đúng, Tôn Diệu đại thống lĩnh là nhân vật nào chứ? Làm sao một tiểu tử miệng còn hôi sữa có thể đối kháng?
Trong lòng mọi người đều cho rằng, Dạ Tư Hoàng dù mạnh thế nào đi nữa cũng tuyệt đối không có khả năng mạnh hơn Tôn Diệu.
Ngược lại, Tôn Diệu vẫn không hạ thấp cảnh giác, hắn hiểu rõ, thực lực của thiếu niên kia tuyệt không tầm thường...