Dù hiện giờ thực lực của sư phụ không bằng nàng, nhưng những chuyện sư phụ đã trợ giúp nàng thì không thể quên được...
Thanh Vân Môn tọa lạc trên một ngọn núi cao, bốn mùa như xuân, khung cảnh tuyệt đẹp, nhưng còn không đợi hai người bước vào cửa, liền bị ngăn lại.
Người ngăn cản bọn họ là một thanh y nam tử, vẻ mặt cao ngạo, ánh mắt lộ vẻ khinh thường, lạnh giọng nói: “Các ngươi biết nơi này là nơi nào không? Thanh Vân Môn không phải là nơi các ngươi có thể tự ý xông vào!”
Mộ Như Nguyệt khẽ cau mày: “Ta tới tìm Vô Ngu.”
“Vô Ngu đại sư?” Nam nhân nhíu mày, đáy mắt xẹt qua một tia châm chọc, “Vô Ngu đại sư cấu kết với người ngoài, muốn mưu hại môn phái chúng ta, đã bị giam lại, hôm nay sẽ chấp hành hỏa hình với hắn, các ngươi tới tìm hắn nhầm thời điểm rồi!”
Sắc mặt Mộ Như Nguyệt trầm xuống, ánh mắt băng hàn quét qua nam nhân trước mắt.
Không biết vì sao, bị ánh mắt nàng nhìn như vậy, nam nhân chỉ cảm thấy cả người lạnh lẽo chạy từ đầu đến chân, khiến hắn run cầm cập.
Nhưng rất nhanh, hắn hồi phục lại tinh thần, vì phản ứng của mình vừa rồi mà cảm thấy buồn cười.
Đây chỉ là một tiểu nha đầu chừng 20 tuổi mà thôi, mình vậy mà lại bị một tiểu nha đầu dọa sợ, nói ra không biết sẽ bị bao nhiêu người nhạo báng...
“Ngươi...”
Nam nhân còn chưa nói gì đã bị một cỗ khí thế cường đại nện vào người, lập tức văng ra ngoài.
“Vô Trần, chúng ta đi!”
Mộ Như Nguyệt không nói hai lời, nhanh chân đi vào.
Giờ phút này, sắc mặt nàng âm trầm đáng sợ, giống như mưa rền gió dữ kinh người. Quanh người nàng bao phủ một tầng hàn khí lạnh lẽo khiến người ta không dám đến gần....
Trên quảng trường môn phái, lão giả bị trói trên cây cột, ánh mắt bi ai nhìn đám người trước mặt.
Đây chính là Thanh Vân Môn mà hắn nguyện trung thành? Vậy mà vì một vài lời bịa đặt, quyết định xử quyết hắn, buồn cười cỡ nào?
Lão giả nở nụ cười tràn ngập bi thống.
“Ngươi cười cái gì? Vô Ngu, ta cũng không thể không bội phục ngươi, chết đến nơi mà còn cười được!”
Một lão nhân xấu xí lên tiếng, nuốt ruồi trên khóe miệng càng làm hắn thêm chanh chua, ánh mắt lộ ra một tia âm hiểm.
Vô Ngu không nói gì, hắn chỉ dời mắt về phía thiếu nữ bên cạnh Hầu lão, cười khổ nói: “Y điệp, ta tự nhận mình chưa từng bạc đãi ngươi, vì sao ngươi muốn liên hợp với những người đó hãm hại ta?”
Thân thể Y Điệp khẽ run, lông mi hơi rũ xuống.
Chuyện này thật sự không thể trách nàng....
Nàng rất cảm kích Vô Ngu đại sư đã thu lưu nàng khi nàng bơ vơ không nơi nương tựa, cho nàng trở thành một dược đồng nho nhỏ, nhưng mà nhiều năm qua, hắn chưa từng dạy nàng luyện chế đan dược, cũng không thu nàng làm đồ đệ, hắn chỉ để ý một mình nữ nhân kia...
“Vô Ngu đại sư”, Y Điệp nâng mắt, lông mi khẽ run rẩy, “Tại sao ngươi không muốn dạy ta thuật luyện đan? Ta tin chắc nếu ngươi chịu dạy ta, ta có thể không thua kém bất luận kẻ nào!”
Từ nhỏ đến lớn, nàng luôn thông tuệ hơn người, tuổi còn nhỏ đã đạt đến võ giả cấp 7, ở môn phái cũng là thiên tài số một số hai.
Nhưng mà Vô Ngu đại sư lại cố tình không muốn dạy nàng luyện đan, như vậy sao nàng có thể chịu phục? Dựa vào thiên phú của nàng, nếu đại sư nguyện ý chỉ dạy, nàng nhất định sẽ không thua kém nữ nhân Mộ Như Nguyệt kia!
“Y Điệp, ngươi quá cao ngạo, quá nôn nóng, không cam lòng thất bại, không dạy ngươi thuật luyện đan là vì tốt cho ngươi, tâm tính ngươi như vậy làm sao có thể luyện chế ra đan dược hoàn mỹ?”