Trái tim Mộ Như Nguyệt run lên, kinh ngạc nhìn nhìn dung nhan tuấn mỹ của nam nhân.
Nhưng rất nhanh, nàng thu hồi nghi hoặc trong lòng, cười nói: “Chỉ cần chàng muốn, chúng ta có thể…”
“Phải không?” Dạ Vô Trần cười nhạt, ánh mắt trước sau vẫn nhìn nàng, không nỡ dời đi.
Từ khi hắn vận dụng cỗ lực lượng kia thì đã không còn nhiều thời gian nữa, giờ đây hắn chỉ muốn khắc sâu hình bóng nàng trong đầu…
“Nguyệt Nhi, cho dù… ta bất đắc dĩ phải rời đi một thời gian, nhưng nàng phải tin tưởng, linh hồn ta vẫn luôn làm bạn bên cạnh nàng, bằng không, ta sợ nàng sẽ cô đơn…”
“Vô Trần…” Mộ Như Nguyệt khẽ cau mày, “Đã xảy ra chuyện gì sao?”
Dạ Vô Trần không trả lời nàng, quay đầu nhìn màn đêm ngoài cửa sổ, cười nói: “Nguyệt Nhi, nàng không cảm thấy tối nay ánh trăng khá đẹp sao, không bằng chúng ta vui vẻ ngắm trăng, tuy đây là lần đầu tiên chúng ta cùng nhau ngắm trăng, nhưng chắc chắn không phải là lần cuối cùng…”
Trong lòng Mộ Như Nguyệt ngày càng bất an, nhịn không được nhẹ nhàng nắm tay Dạ Vô Trần, ánh mắt hiện lên tia sáng kiên định.
“Chàng còn nhớ đã đáp ứng gì với ta không? Bất luận xảy ra chuyện gì, chúng ta đều phải cùng nhau đối mặt…”
Dạ Vô Trần mỉm cười ôm nàng vào ngực, dịu dàng hôn lên trán nàng, thâm tình mà nhu hòa, nói: “Nguyệt Nhi, phải chờ ta…”
Mộ Như Nguyệt hơi sửng sốt, còn chưa kịp hoàn hồn đã nhìn thấy thân thể nam nhân từ từ trở nên trong suốt, giống như sắp sửa biến mất…
“Vô Trần!” nàng nắm chặt tay Dạ Vô Trần, thanh âm run rẩy, “Xảy ra chuyện gì, chàng nói cho ta biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Nguyệt Nhi, ta chỉ tạm thời đến địa ngục một chuyến thôi, sẽ mau chóng trở về, nàng phải chờ ta, chờ ta trở lại cùng nàng…”
“Không!”Mộ Như Nguyệt siết chặt lấy tay hắn, sợ hơi buông lỏng một chút, hắn sẽ lập tức biến mắt trước mắt nàng…
“Đây là di chứng sau khi chàng tăng lực lượng sao? Ta được, ta tuyệt đối sẽ không để chàng rời đi!”
Giờ khắc này, trong lòng nàng tràn ngập sợ hãi, hai hàng nước mắt trong suốt lấp lánh, thanh âm khàn khàn mà run rẩy, tê tâm liệt phế.
Mộ Như Nguyệt có cảm giác, nếu để hắn thật sự rời đi, có lẽ sau này sẽ không còn được gặp lại nam nhân này nữa.
Cho nên, nàng tuyệt đối sẽ không buông tay…
Đúng lúc này, nam nhân cúi đầu, hôn lên môi nàng.
Bờ môi hắn không còn ấm áp như bình thường mà mang theo cảm giác lành lạnh…
“Nguyệt Nhi, nàng không tin ta sao? Ta đã nói, bất luận ta đi đâu, cuối cùng sẽ có ngày ta trở về, bởi vì còn có nàng chờ ta, làm sao ta nhẫn tâm để nàng cô đơn một mình?”
Thân thể Dạ Vô Trần càng lúc càng trong suốt, hóa thành vô số đốm sáng dần dần biến mất trong màn đêm…
“Thì ra chàng đã sớm nhắc nhở ta, nhưng ta lại không hề nghĩ tới chàng sẽ rời đi, có phải chàng đã sớm biết sẽ có chuyện hôm nay? Tại sao chàng không nói cho ta biết? Làm ta không kịp chuẩn bị gì cả…”
“Nguyệt Nhi, ta chỉ không muốn làm nàng lo lắng…”
Nhìn nam nhân từ từ biến mất trước mắt mình, Mộ Như Nguyệt vội vàng vươn tay muốn bắt lấy tay hắn, nhưng lại chẳng thể làm gì…
“Dạ Vô Trần!”
Giữa bầu trời đêm, một tiếng gọi vang vọng khắp không trung…