Dạ Vô Trần khẽ nhướng mày, cũng không nói gì, đáy mắt lại hiện lên tia sáng không dễ phát hiện.
"Phải không?"
Trên gương mặt sau chiếc mặt nạ, bờ môi mỏng hơi cong lên, Dạ Vô Trần trầm mặc một lát, nói: "Vậy cha mẹ ngươi..."
Huyết Nhi chớp chớp đôi mắt to sáng ngời, bĩu môi nói: "Từ khi ta sinh ra đã ở cùng ca ca, chưa từng gặp cha mẹ, cũng không biết bọn họ đang ở đâu..."
Không có cha mẹ?
Chẳng lẽ mình đoán sai?
Huyết Nhi này không phải là nữ nhi của hắn và Nguyệt Nhi?
Dạ Vô Trần bất giác cau mày.
Có điều, không biết vì sao, tiểu cô nương trước mắt mang đến cho hắn cảm giác thân thuộc, làm hắn nhịn không được muốn tiếp cận nàng...
"Đi thôi, ta dẫn ngươi đi tìm ca ca ngươi."
Dứt lời, Dạ Vô Trần vươn tay, ôm thân thể nhỏ nhắn của Huyết Nhi lên...
Trong lòng Huyết Nhi hơi ngẩn ra, ngay cả bản thân nàng cũng không rõ vì sao nam nhân này lại khiến nàng có cảm giác thật an tâm...
Loại cảm giác này, nàng chưa từng cảm nhận được từ Dạ Tư Hoàng...
"Chủ tử!"
Bạch y nam tử đi đến bên cạnh Dạ Vô Trần, tò mò nhìn tiểu nha đầu trong ngực nam nhân, đáy mắt lộ vẻ kinh ngạc.
Phải biết rằng, vương luôn tà mị âm lãnh, đối với ai cũng rất bình đẳng, nhưng từ khi nào lại vô duyên vô cớ ra tay cứu giúp một người xa lạ? Càng đừng nói đến chuyện thân mật như thế...
Nha đầu này rốt cuộc có quan hệ gì với vương?
"Ngươi muốn đi đâu, ta đưa ngươi đi."Dạ Vô Trần nhìn gương mặt phấn điêu ngọc trác của tiểu nha đầu, dung nhan tuấn mỹ dưới lớp mặt nạ nở nụ cười nhu hòa...
Huyết Nhi trầm mặc nửa ngày, lắc lắc đầu, đôi mắt sáng nhìn Dạ Vô Trần: "Ta cũng không rõ ca ca đang ở đâu."
Tuy trong lòng nàng không biết vì sao mình không có cảm giác chống cự nam nhân này, nhưng Dạ Tư Hoàng thật sự có quá nhiều kẻ địch, trước khi biết rõ thân phận nam nhân này, nàng tuyệt đối không thể để nam nhân này tìm được ca ca...
Chẳng qua, nếu phải rời khỏi hắn, trong lòng nàng lại có chút không nỡ...
Giống như có thứ gì đó hấp dẫn nàng tới gần hắn...
"Vậy trong khoảng thời gian này, ngươi cứ đi theo ta đi."
Dạ Vô Trần cười nhạt, đáy mắt ẩn chứa tia sáng khác thường.
Huyết Nhi chớp chớp mắt, bàn tay nhỏ bé theo bản năng hướng về phía chiếc mặt nạ bạc...
Lúc này, tim bạch y nam tử đập lỡ một nhịp, vội vàng hô: "Dừng tay!"
Mặc dù hắn nhìn ra vương đối với tiểu nha đầu này hơi khác biệt, nhưng trong hoàng cung địa ngục có một cấm kỵ...
Ngoại trừ quan tư tế, không ai nhìn thấy dung nhan của vương!
Trước mặt người khác, hắn luôn luôn đeo chiếc mặt nạ bạc kia...
Đã từng có người vọng tưởng tháo mặt nạ của hắn xuống, cuối cùng lại bị hắn móc mắt, chặt đứt tứ chi!
Kể từ đó, hình tượng vương tàn nhẫn độc ác đã khắc sâu vào lòng người...
Vậy mà hiện tại tiểu nha đầu này lại to gan vọng tưởng tháo mặt nạ của vương, không khó tưởng tượng ra kế tiếp sẽ là một màn máu me đầm đìa. Cho dù vương đối xử với nàng tương đối đặc biệt, vương cũng sẽ không cho phép bất kì kẻ nào vi phạm mệnh lệnh của mình...
Nhưng cảnh tượng thực tế xảy ra lại khiến bạch y nam nhân trợn tròn mắt...
Huyết Nhi nhẹ nhàng tháo mặt nạ bạc xuống, ánh sáng mặt trời chiếu trên dung nhan tuấn mỹ tà mị của nam nhân...
Đồ án mạn đà la trên mặt hắn càng làm nổi bật khí chất cao cao tại thượng, tà khí nghiêm nghị của hắn!