Mục lục
Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi - Tiêu Thất Gia (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phía sau núi, thanh y nhẹ bay trong gió.

Nữ tử nhắm mắt, khoanh chân ngồi, tóc đen bay múa, nhẹ nhàng xẹt qua khuôn mặt nàng.

Nghe được tiếng bước chân từ chân núi truyền đến, nàng từ từ mở mắt ra, thấy Nam Cung Tử Lan, trên mặt nàng có chút dao động: "Tử Lan, có chuyện gì sao?"

Nghe thanh âm tang thương như thế, Nam Cung Tử Lan đau lòng.

Nàng biết sư phụ có một đoạn quá khứ đau buồn nào đó nhưng không muốn đề cập đến, sư phụ vốn dĩ có một đôi mắt hoạt bát trong sáng giống như nàng.

Nhưng trên người nàng, Nam Cung Tử Lan lại cảm nhận được hơi thở tang thương.

Tựa hồ đã trải qua rất nhiều biến cố mới có thể tạo nên tính cách hiện tại của sư phụ....

"Sư phụ, ta đến thăm ngươi", Nam Cung Tử Lan mỉm cười đi về phía Tử Thược, đôi mắt cong cong thành hình trăng non, nét mặt đáng yêu, "Gần đây ngươi có khỏe không?"

Nhìn dung nhan trước mắt, ánh mắt Tử Thược có chút hoảng hốt.

Tính tình nha đầu này rất giống mình ngàn năm trước. Nhưng từ khi Tử gia diệt vong, huynh tẩu rời đi, còn có chuyện xảy ra với tiểu gia hỏa kia, nàng làm sao còn có thể là thiếu nữ thiên chân hồn nhiên thích làm nũng như trước nữa?

Chỉ có người thân sẽ bao dung tất cả của nàng, cũng chỉ có đối với người thân nàng mới có thể tùy ý làm nũng, đã không còn người thân dung túng nàng nữa, nàng cũng mất đi tư cách làm nũng.

Tử Thược hơi rũ mắt, tình cảnh năm đó tựa như một cơn ác mộng mà nàng vĩnh viễn không bao giờ quên được...

"Tử Lan, hẳn là ngươi biết, ta không thuộc về nơi này."

Nam Cung Tử Lan khó hiểu nhìn nữ tử trước mắt.



Tử Thược bật cười một tiếng, phảng phất như nhớ đến chuyện quá khứ, nàng nhịn không được thở dài: "Ta đến nơi này đã mười mấy năm, vào Nam Cung gia cũng được bốn năm, chỉ cần tìm được phương pháp ta sẽ rời khỏi nơi này đi tìm người thân của mình, nơi này tuy tốt nhưng vẫn không phải nơi ta nên ở...."Nam Cung Tử Lan chớp chớp mắt, cái hiểu cái không, nàng không rõ, tại sao sư phụ còn phải đi đâu nữa?

"Sư phụ, lần này ra ngoài, ta gặp một chút chuyện."

Vì muốn xua tan nỗi tang thương trong lòng Tử Thược, Nam Cung Tử Lan ngồi xuống bên cạnh nàng, kể hết những chuyện xảy ra gần đây cho nàng nghe.

Trong đó bao gồm cả chuyện của Mộ Như Nguyệt và Dạ Vô Trần...

Thời điểm nghe kể đến Quỷ Vương thần bí có đôi mắt tím, tim Tử Thược chấn động, bắt lấy tay Nam Cung Tử Lan, hô hấp khẩn trương: "Ngươi có nhìn thấy dung mạo của Quỷ Vương không? Có phải trên mặt hắn có một đồ án hoa mạn đà la màu tím hay không?"

Nam Cung Tử Lan lắc lắc đầu: "Quỷ Vương luôn đeo mặt nạ, ta không nhìn thấy."

"Vậy còn Mộ Như Nguyệt, Mộ Như Nguyệt có đặc điểm gì? Tỷ như đan đỉnh phượng hoàng, cửu thiên long viêm kiếm..., có nhìn thấy không?"


Thấy Tử Thược kích động như thế, Nam Cung Tử Lan hơi sửng sốt.


Trong cảm nhận của nàng, sư phụ là tiên nhân, không nóng không lạnh, chưa từng có chuyện gì khiến sư phụ tức giận, cũng chưa từng vì bất kì chuyện gì mà rơi nước mắt.


Nhưng Tử Thược hiện tại hoàn toàn khác với tưởng tượng của nàng...


"Ta không biết", Nam Cung Tử Lan khẽ mím môi, "Bất quá nàng có khế ước với Thiên Lang Khiếu Nguyệt."


"Thiên Lang Khiếu Nguyệt?"


Tử Thược kinh ngạc, ngẩn ngơ nhìn Nam Cung Tử Lan: "Ngươi nói Thiên Lang Khiếu Nguyệt?"


Nếu có khế ước với Thiên Lang Khiếu Nguyệt, chẳng lẽ, Nguyệt Nhi và đường ca thật sự đến nơi này rồi?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK