Bốn chữ này rơi vào lòng Tô Chấn, làm lòng hắn nổi lên gợn sóng.
Chỉ ngắn ngủn mấy năm, nàng đã đột phá cảnh giới thiên nguyên, thiên phú như thế, sợ là Kim Khải của Kim gia cũng kém hơn một bậc...
"Cha, nàng rốt cuộc là ai?" To Sương cắn chặt môi, vẻ mặt phẫn nộ nhìn Thư Ninh, ánh mắt tràn đầy cảnh giác.
"Tô Chấn hít sâu một hơi, nói: "Nàng... là tỷ tỷ ngươi."
Lời này giống như sét đánh ngang tai, làm Tô Sương ngây ngốc.
"Cha", Tô Sương hung hăng trừng mắt Thư Ninh, "Ta sẽ không thừa nhận nàng là người Tô gia, hơn nữa, nàng sẽ mang đến tai họa cho Tô gia!"
Thư Ninh chỉ cười cười, cũng không buồn bực gì.
Lần này trở về, nàng nhất định phải khiến hai mẹ con Tô Sương trả giá đắt...
"Đủ rồi!" Tô Chấn nhíu mày, lạnh giọng quát: "Đưa nàng trở về!"
Cảnh giới thiên nguyên đối với bọn họ là quá trọng yếu, chỉ dựa vào điểm này, Tô Chấn sẽ không cự tuyệt Thư Ninh ngoài cửa...
Tô Sương hoảng sợ, hai mắt rưng rưng, vẻ mặt dữ tợn.
Trước nay phụ thân chưa bao giờ hung dữ với nàng, hiện tại lại vì nữ nhân này mà quát nàng... Nàng không thể nuốt trôi cục tức này!
Cho dù nữ nhân này trở về Tô gia, nàng cũng có rất nhiều biện pháp đối phó nàng ta, khiến nàng ta phải hối hận khi đã về đây!
Thư Ninh thản nhiên liếc mắt nhìn Tô Sương, ý cười trên môi càng đậm...
Lúc này, trong rừng cây rậm rạp, hai thân ảnh nhanh nhẹn xẹt qua không trung, tựa như hai tia chớp.
"Khiếu Nguyệt hẳn là ở gần đây!"
Mộ Như Nguyệt dừng chân đứng giữa không trung, ánh mắt lạnh băng.
Một khắc vừa rồi, nàng đã dựa vào sự liên hệ linh hồn tìm được nơi này...
"Cẩn thận!"
Dạ Vô Trần ôm chặt Mộ Như Nguyệt, mắt tím âm lãnh quan sát khu rừng.
Cuồng phong thổi qua, lá cây xào xạc, cả khu rừng yên tĩnh đến mức quỷ dị...
"Ha ha ha!"
Đúng lúc này, trong rừng cây truyền ra tiếng cười điên cuồng.
Tiếng cười vang vọng khắp khu rừng....
Cánh tay Dạ Vô Trần hơi siết chặt, đáy mắt xẹt qua lãnh ý.
"Các ngươi cuối cùng đã tới, ta ở đây chờ các ngươi thật lâu."