Hắn khẩn trương chạy nhanh về phía Lệ phi, nôn nóng hỏi.
“Ta… ta không có việc gì.” Lệ phi lắc lắc đầu, ánh mắt liếc về phía Mộ Như Nguyệt, “Xin lỗi, vừa rồi ta không thấy ngươi vươn tay ra, cho nên không cẩn thận té ngã…”
Ngụ ý là Mộ Như Nguyệt đẩy nàng, cho nên nàng mới bị ngã…
Mộ Như Nguyệt khoanh tay trước ngực, cực kì hứng thú nhìn trò khôi hài này, trên mặt là nụ cười nhạo báng, khinh miệt.
“Lệ phi nương nương.”
Lúc này, cung nữ đứng cách đó không xa vội vàng chạy tới đỡ Lệ phi dậy, hung hăng trừng mắt Mộ Như Nguyệt.
“Ngươi thật to gan, dám đẩy Lệ phi nương nương, ngươi có mấy cái mạng để đền tội chứ?”
“Ma Linh, câm miệng cho ta!” Lệ phi nhíu mày, lạnh giọng quát: “Là ta không cẩn thận, chuyện không liên quan đến nàng, bất luận thế nào nàng cũng là Thất hoàng tử phi…”
“Lệ phi nương nương, ngươi tâm địa thiện lương, đến lúc này mà còn nói giúp cho loại nữ nhân ác độc này? Mọi người đều biết quan hệ của Lệ phi nương nương và Thất hoàng tử rất tốt, nhất định là nữ nhân này nghe được tin tức cho nên muốn hại Lệ phi nương nương! Tâm ghen ghét của nữ nhân là đáng sợ nhất, có điều, dù ghen ghét thế nào cũng không thể thay đổi được địa vị của nương nương trong lòng Thất hoàng tử.”
“Ma Linh!” sắc mặt Lệ phi trầm xuống, “Ngươi có thể câm miệng!”
“Nô tỳ biết sai, không nên quá phận, nhưng mà nô tỳ thật sự nhìn không được nên mới bênh vực kẻ yếu vì nương nương.” Cung nữ tên Ma Linh cúi đầu nói nhỏ.
Lệ phi không nói gì, chỉ liếc nàng một cái rồi quay đầu nhìn về phía Vưu Hi, muốn mở miệng nói gì đó, lại đối diện với ánh mắt xa lạ của hắn…
“Vưu Hi.” Trong lòng Lệ phi hoảng hốt, có chút sợ hãi nhìn Vưu Hi.
Vưu Hi thất vọng lắc đầu: “A Lệ, sao ngươi lại biến thành người như vậy?”
“Vưu Hi, ta…”
Nàng đang muốn giải thích thì bị Vưu Hi ngắt lời.
“Sống trong Ma cung lâu, ngươi trở nên tâm cơ như vậy sao? Thế nhưng muốn hãm hại nàng, vì sao nàng phải đẩy ngươi?”
“Nàng… nàng ghen ghét…”
“Ghen ghét?”
Vưu Hi thất vọng lắc đầu.
Chỉ có hắn biết, Mộ Như Nguyệt không cần phải ghen ghét Lệ phi, bởi vì giữa bọn họ căn bản không có quan hệ gì…
Nhưng biểu tình của Vưu Hi rơi vào mắt Lệ phi lại biến thành Mộ Như Nguyệt rất quan trọng trong lòng Vưu Hi, không cần thiết phải ghen ghét nàng…
Lúc này, trái tim Lệ phi nháy mắt trở nên lạnh lẽo…
“A Lệ, nhiều năm không gặp, ngươi thay đổi rồi, trở thành một người làm ta không quen biết.” ánh mắt Vưu Hi xa lạ nhìn Lệ phi, “Ngươi không còn là tiểu nữ hài ngây thơ hồn nhiên trước kia nữa…”
“Vưu Hi, ngươi nghe ta giải thích, ta…”
Lệ phi muốn bắt lấy cánh tay Vưu Hi, nhưng bị hắn né tránh.
“Ngươi bây giờ là phi tử của phụ hoàng, ta nghĩ, sống ở đây càng thích hợp với ngươi hơn, nữ nhân, chúng ta đi!”
Dứt lời, hắn chậm rãi xoay người, không nhìn Lệ phi một lần nào nữa…
Nhìn theo thân ảnh dần dần biến mất, bước chân Lệ phi lảo đảo ngã ngồi xuống đất, nước mắt trào ra…
Nàng thay đổi sao?
Không!
Nàng căn bản không thay đổi!
Người thay đổi chính là Vưu Hi!
Là hắn thay lòng, yêu nữ nhân khác…