Mộ Như Nguyệt nhìn Dạ Tư Hoàng như thế, ánh mắt có chút hoảng hốt.
Có lẽ đây mới chân chính là hắn.
Nhưng mặc kệ trước kia hắn là ai, hiện tại hắn là Dạ Tư Hoàng, là nhi tử của Mộ Như Nguyệt nàng.
Điểm này vĩnh viễn không thay đổi.
"Ha ha ha", Tôn Diệu cười lạnh nói, "Tiểu tử, ta thừa nhận ta có hơi kiêng kị ngươi, nhưng không có nghĩa là ta sợ ngươi, để lão phu xem các ngươi có năng lực gì."
Oanh!
Quanh người Tôn Diệu nổi lên cuồng phong mãnh liệt, khiến cả không trung trở nên thâm trầm u ám.
Sắc mặt Mai Nhạn ngày càng kém, cuối cùng nhịn không được hét lên: "Tôn đại nhân, vị cô nương này có thể coi là đệ tử của Hoa phu nhân, nàng biết luyện những loại trận pháp đó."
Quả nhiên, vừa nghe xong, động tác của Tôn Diệu tạm ngừng một chút, hiển nhiên rất kiêng kị vị Hoa phu nhân kia, nhưng chỉ trong nháy mắt mà thôi, hắn lại cười lạnh nói: "Theo ta được biết, Hoa phu nhân chưa từng thu nhận đệ tử, ngươi cho rằng nói như vậy có thể lừa gạt ta sao?"
Sắc mặt Mai Nhạn càng trắng bệch, Tôn Diệu đại thống lĩnh không tin lời hắn nói, vậy hắn cũng không còn biện pháp nào nữa...
Chẳng lẽ hôm nay, tính mạng bọn họ sẽ kết thúc tại đây sao?
Nghĩ đến đây, Mai Nhạn ngẩng đầu nhìn Tôn Diệu đứng giữa cuồng phong, ánh mắt tuyệt vọng...