Hiển nhiên, nàng cảm thấy không thoải mái khi nhìn thấy Vân Nhi!
Không!
Thậm chí có loại xúc động muốn hủy hoại nàng ta!
-------------
“Chủ nhân, ngươi không phải người thích xen vào việc người khác, tại sao lại cứu nàng, còn muốn giúp nàng trị thương?”
Trong linh hồn truyền đến thanh âm nghi hoặc của Hỏa phượng.
Mộ Như Nguyệt cười nói: “Ta cũng không biết vì sao, có lẽ vì có duyên đi, ta cho rằng chúng ta hẳn là quen biết nhau, nhưng nàng luôn đeo mặt nạ làm ta không biết nàng là ai, đúng rồi, Hỏa phượng, ngươi có thể cảm nhận được hơi thở trên người nàng không?”
Hỏa phượng trầm mặc nửa ngày, lắc đầu nói: “Trên người nàng dường như có gì đó gây trở ngại, làm ta không cách nào cảm nhận được nàng là ai…”
Trở ngại?
Ánh mắt Mộ Như Nguyệt hơi trầm xuống.
Xem ra, nữ nhân này cũng không đơn giản…
Chỉ có mang nàng theo bên cạnh mới có thể biết nàng rốt cuộc là ai!
Quan trọng hơn là, nàng không thể quên ánh mắt nữ tử kia khi nhìn thấy phụ thân…
Kinh hỉ, kích động, còn có chần chờ và bi thống…
Nếu nàng chỉ đối với phụ thân như thế, có lẽ là người trước đây phụ thân quen, nhưng ánh mắt nàng nhìn mình cũng mang theo tình cảm phức tạp.
Cho nên Mộ Như Nguyệt nhận định, nữ nhân này nhất định quen biết hai cha con nàng…
----------------
“Thần Môn xảy ra chuyện gì?”
Vừa về đến Thần Môn, Mộ Như Nguyệt liền nhìn thấy đại môn đổ nát dưới đất, khẽ nhíu mày hỏi.
Mọi người thấy nàng trở về, lập tức ào ào chạy ra…
“Môn chủ, ngươi rốt cuộc đã trở lại!” Thông Huyền bước nhanh ra, vui vẻ đi đến bên cạnh Mộ Như Nguyệt: “Sau khi ngươi rời đi không lâu, người Đan gia liền tới đây gây sự, may mà có trận pháp của ngươi bảo hộ Thần Môn, nếu không, hậu quả thật không dám tưởng tượng!”
Mộ Như Nguyệt đảo mắt nhìn đám đệ tử Thần Môn, hỏi: “Có người thương vong không?”
“Ngoại trừ hai thủ vệ đại môn, trong Thần Môn không có ai phải bỏ mạng.”
“Ân.” Mộ Như Nguyệt khẽ gật đầu, “Hậu táng hai người kia rồi cho người nhà bọn họ một khoản tiền an ủi, còn nữa, đây là Vân Nhi cô nương, ngươi giúp ta an bài một chút, để nàng ở gian phòng cách vách phòng ta là được.”
Thông Huyền hơi sửng sốt, ngẩng đầu liếc mắt nữ tử đeo mặt nạ.
Trong tình huống này mà Nguyệt nha đầu còn mang người ngoài vào Thần Môn?
Chẳng qua, hắn tin tưởng, bất luận nàng làm gì đều có lý do của mình, bọn họ chỉ cần tín nhiệm nàng là được…
“Ngươi yên tâm, ta sẽ an bài thật tốt.”
“Tốt.” Mộ Như Nguyệt dường như nhớ ra điều gì, nói: “Ta đã lấy được thánh quả, nhưng muốn nó hoàn toàn dung nhập vào cơ thể còn cần một khoảng thời gian, trong khoảng thời gian này đừng để bất kì kẻ nào quấy rầy phụ thân ta! Mặt khác, ta cũng cần bế quan, chỉ cần vị cường giả tôn thượng của Đan gia không xuất hiện thì không ai có thể phá vỡ trận pháp ta thiết lập…”
Nghe vậy, Thông Huyền kinh hỉ ngẩng đầu lên, thanh âm run rẩy: “Ngươi… ngươi nói ngươi đã lấy được thánh quả?”
“Đúng vậy, không lâu nữa, hắn có thể khôi phục ký ức.”
Nhất thời, toàn bộ Thần Môn đều sôi trào.
Vô Vong đại nhân mất tích lâu như vậy, khó khăn lắm mới thức tỉnh thì lại mất ký ức, bây giờ rốt cuộc có thể khôi phục rồi, mọi người sao có thể không kích động chứ?
“Môn chủ, ngươi yên tâm, ta sẽ không để bất kì kẻ nào quấy rầy các ngươi!”
Mộ Như Nguyệt không nói thêm gì nữa, phân phó xong liền đi vào hậu viện…
Không bao lâu nữa Huyết Nhi sẽ ra đời, cho nên trong khoảng thời gian này nàng không thể tiếp tục chiến đấu…
Vô Vong bắt đầu chữa trị di chứng của Ma giới chi hoa, cũng không thể ra mặt chiến đấu, hi vọng khoảng thời gian này đừng phát sinh chuyện gì mới tốt…