“Chủ nhân, ta có thể kế thừa cỗ lực lượng này sau được không? Tức Mặc gia sắp xử quyết Lăng thúc, ta không yên tâm…”
Mộ Như Nguyệt lắc đầu, cười nhạt nói: “Y Tư, ngươi cho rằng, dựa vào thực lực hiện giờ ngươi có thể làm được gì?”
Nghe vậy, thân thể Y Tư run lên, bất giác siết chặt nắm tay.
Nàng nói không sai.
Thực lực của mình hiện tại quá kém, có thể làm được gì chứ?
Cho dù đến Tức Mặc gia cũng chỉ là tìm chết mà thôi…
“Y Tư, ngươi đã rời khỏi giao nhân tộc một thời gian, không hiểu rõ tình huống hiện tại, ta sẽ không để ngươi đi mạo hiểm, mặc dù trong giao nhân tộc có rất nhiều người ủng hộ Y gia nhưng tri nhân tri diện bất tri tâm, huống chi, dù có bọn họ hỗ trợ cũng chưa chắc có thể thắng được Tức Mặc gia.”
“Nhưng mà…” Y Tư vẫn hơi do dự, “Lăng thúc bọn họ vì ta mà bị bắt, sao ta có thể trơ mắt nhìn bọn họ bị xử quyết? Ta không làm được!”
“Yên tâm, ta sẽ đến đó một chuyến, sẽ không để bất kì kẻ nào động tới người của ngươi.”
Thanh âm nữ tử vận đạm phong khinh lại giống như búa tạ hung hăng nện vào lòng hắn, hắn khẽ nhấp môi nhưng lại không biết nên nói gì…
Nói không cảm động là giả.
Mặc dù lúc trước bất đắc dĩ mới lập khế ước với nàng, nhưng trong lòng hắn có thể cảm nhận được sự quan tâm của nàng đối với ma thú.Đời này có thể gặp được chủ nhân như vậy, dù có phải trả giá bằng sinh mệnh hắn cũng sẽ không oán không hối!
“Chủ nhân, ta không muốn ngươi xảy ra chuyện!” đôi mắt xanh lam nhìn Mộ Như Nguyệt, vẻ mặt Y Tư kiên định, nói: “Cho nên, ta cần đích thân đi một chuyến, ngươi đã giúp ta đủ nhiều rồi, ta không muốn tiếp tục liên lụy ngươi, gia chủ Tức Mặc gia không đơn giản như ngươi nghĩ, lần này trở về giao nhân tộc, ta đã ôm quyết tâm liều chết! Chỉ cần có thể vạch trần âm mưu của hắn, mặc kệ có bao nhiêu nguy hiểm ta vẫn sẽ đối mặt, nhưng chủ nhân không nên dính vào chuyện này, ta không muốn liên lụy ngươi, chẳng qua, đồ vật chủ nhân muốn, ta nhất định sẽ đoạt về cho ngươi!”
Đúng vậy, hắn không thể tiếp tục liên lụy nàng, lần này đến Tức Mặc gia, sống chết thế nào cũng không rõ…
“Y Tư, đây là mệnh lệnh!” Mộ Như Nguyệt nhíu mày, thần sắc lạnh lùng: “Lúc trước ta cứu ngươi không phải vì muốn giúp ngươi mà muốn ngươi trở thành trợ lực cho ta! Nếu ngươi cứ đi chịu chết như vậy, lúc ấy ta cần gì phải cứu ngươi từ tay Vưu Kỳ? Bây giờ ngươi phải tiếp nhận lực lượng truyền thừa, chỉ khi ngươi đột phá mới có thể trở thành trợ lực của ta.”
Dứt lời, nàng chậm rãi xoay người, khóe môi khẽ cong lên.
“Y Tư, có một nam nhân còn đang ở địa ngục chờ ta, cho nên bất luận nguy hiểm thế nào ta cũng phải sống! Nếu ngươi muốn báo đáp ta, vậy thì nâng cao thực lực của ngươi, sau đó, cả đời này trở thành lực lượng của ta!”
Trái tim Y Tư run lên, ngây ngẩn nhìn nữ tử đưa lưng về phía mình, trong lòng dâng lên cảm động khác thường…
“Được, ta nghe ngươi.”
Đúng rồi, nàng đã giúp mình nhiều như vậy, việc duy nhất có thể báo đáp nàng chính là dùng cả sinh mệnh mình chiến đấu vì nàng.
Chứ không phải đi chịu chết…
Mộ Như Nguyệt không nói gì nữa, ngửa đầu nhìn không trung, đôi mắt đen sâu thẳm như bầu trời đêm xẹt qua một tia sáng…
“Vô Trần, chờ giải quyết xong chuyện bên này, ta… có thể đi tìm ngươi rồi.”