Đột nhiên, Hải Uy tựa như phát giác được gì đó, hơi nhíu mày, chần chờ hỏi: "Hình như ngươi đã đột phá, không biết hiện tại thực lực ngươi tăng lên cấp bậc nào rồi?"
Không sai, khí thế trên người nữ nhân này đã thay đổi, chẳng lẽ nàng dùng linh thạch cao cấp để đột phá?
Nếu đúng là vậy thì còn có khả năng.
"Ý ngươi là gì?" Mộ Như Nguyệt liếc Hải Uy một cái, nhàn nhạt hỏi.
Hải Uy suýt nữa bật cười.
Hắn dĩ nhiên đang nói thực lực võ giả, chẳng lẽ trong ngắn ngủi nửa tháng nàng đã đột phá trình độ đan dược sư? Tuyệt đối không thể nào!
Muốn từ đỉnh thượng giai lên tới vương giai, không mất mấy tháng là không thể làm được!
Có điều, tuy nghĩ vậy, Hải Uy vẫn thật thà hỏi một câu: "Đại sư, bế quan một tháng, trình độ đan dược sư của ngươi đột phá đến đâu rồi?"
Mộ Như Nguyệt sờ sờ mũi, không cho là đúng nói: "Vương giai trung cấp."
Cái... cái gì?
Khuôn mặt Hải Uy cứng đờ, không dám tin nhìn Mộ Như Nguyệt, run giọng hỏi: "Ngươi... không phải ngươi là đan dược sư đỉnh thượng giai à? Sao có thể đột phá đến vương giai trung cấp? Hay là một lần vượt hai cấp!"
Nếu nói nàng đột phá thực lực võ giả thì còn có thể chấp nhận được, nhưng chỉ ngắn ngủi một tháng đã vượt hai cấp đan dược sư, căn bản không thể hình dung bằng hai chữ thiên tài nữa, rõ ràng chính là biến thái!
"Có vấn đề sao?" Mộ Như Nguyệt nhướng mày, hỏi.Trình độ luyện đan của Hải Uy cũng không kém, sao lại kinh ngạc như vậy, đối với Thần Môn mà nói, một đan dược sư vương giai trung cấp hẳn là không tính là gì.
Đúng là Thần Môn có rất nhiều đan dược sư vương giai trung cấp, nhưng không phải đều giống nàng, có độ hóa nguyên và độ dung hợp đạt trăm phần trăm, lại còn đột phá một lần hai cấp trong thời gian ngắn như thế, cho dù là dòng dõi của thần cũn không làm được như vậy.
Hải Uy hít sâu một hơi, suýt nữa quỳ xuống ôm đùi Mộ Như Nguyệt. Gia hỏa này căn bản chính là một tuyệt thế yêu nghiệt!
"Ngươi muốn hù chết ngươi sao?" Hải Uy cười khổ, "Khó trách sư phụ coi trọng ngươi như vậy, phỏng chừng hắn đã sớm biết rõ tiềm lực của ngươi, đáng tiếc một yêu nghiệt như ngươi lại không phải là người Thần Môn chúng ta..."
Mộ Như Nguyệt không nói gì thêm, thật lâu sau mới mở miệng: "Hải Uy, ta còn còn có chút việc muốn giao cho ngươi và Khổng Phàm xử lý."
"Đại sư mời nói, chỉ cần ta có thể hỗ trợ tất nhiên sẽ không cự tuyệt!"
"Thật ra cũng không phải chuyện gì lớn, hiện tại phủ quận chủ chúng ta đang thiếu người, cho nên ta hi vọng ngươi giúp ta và Khổng Phàm cùng đi chiêu mộ người! Chỉ cần nguyện ý gia nhập phủ quận chủ đều có thể nhận được một viên Thần hoàn đan chữa thương và một viên đan dược đột phá! Những ai có cống hiến với phủ quận chủ cũng có thể dùng cống hiến của mình đổi lấy đan dược... hơn nữa, phàm là người gia nhập phủ quận chủ, mỗi tháng đều dựa theo thực lực mỗi người để phát linh thạch!"
Hải Uy kinh ngạc trợn tròn mắt, nhìn chằm chằm Mộ Như Nguyệt.
Cũng không trách được hắn, thật sự là Mộ Như Nguyệt đưa ra phúc lợi quá phong phú.
Không những gia nhập có thể nhận được đan dược mà mỗi tháng đều có được một lượng linh thạch nhất định, như vậy hoàn toàn không cần lo đường tu luyện sau này!
Bất luận là đan dược hay linh thạch đều là tài bảo nhiều người muốn tranh đoạt! Vậy mà nàng cứ tùy tiện bỏ ra như thế?
Hải Uy bất giác nhớ tới hội đấu giá làm người ta chấn động sâu sắc ngày đó.
Phỏng chừng cũng chỉ có nàng mới có bút tích lớn như vậy, toàn bộ Phong Bắc bình nguyên này, thử hỏi ai có thể đưa ra điều kiện phong phú như thế?