Phanh!
Bỗng nhiên, Mộ Như Nguyệt đứng bật dậy, lập tức đi ra ngoài.
Trên một lối đi nhỏ trong trạm dịch, một đám người vây quanh chỉ chỉ trỏ trỏ thiếu niên bị người ta quần ẩu (đánh hội đồng) nhưng không một ai ra tay giúp đỡ.
Ai mà chẳng biết mấy người quần ẩu kia là người Lâm gia? Cầm đầu chính là Lâm Nghiệp, thiếu gia dòng chính của Lâm gia, đã từng là gia tộc đứng song song với Duy gia, từ lúc Duy gia xuống dốc, Lâm gia không ít lần ngáng chân Duy gia, nếu không phải vì phu nhân Đậu gia là nữ nhi Duy gia, chỉ sợ bọn họ đã sớm không khách khí.
Dù sao phụ nhân Đậu gia có xa cách với Duy gia thế nào, nhưng muốn hoàn toàn diệt trừ Duy gia, bọn họ vẫn không có lá gan này...
Phải biết rằng, tuy thực lực của Đậu gia cũng ngang ngửa Duy gia, nhưng ai bảo phía sau Đậu gia là Thiên Ma Môn, có cho Lâm gia một trăm lá gan thì bọn họ cũng không dám động thủ với cấp dưới của Thiên Ma Môn.
"Duy Tử Phương, ta bảo ngươi nhận thua là để mắt ngươi rồi, ngươi nghĩ mình là cái thứ gì? Trên lôi đài đánh bại ta, khiến ta mắt mặt, ngươi cho rằng ta sẽ bỏ qua cho ngươi sao?"
Lâm Nghiệp nâng cằm, cười lạnh nhìn khuôn mặt trắng nõn tuấn mỹ của Duy Tử Phương: "Dù sao ta cũng đã thua, cũng không cần phải tuân thủ quy tắc không được động thủ với thí sinh dự thi! Ngươi đánh bại ta thì nhất định phải trả giá đắt, tiếp tục đánh, đánh chết tiểu tử thúi này cho ta!"
Hắn không thể tưởng tượng lần này trở về, phụ thân sẽ nổi giận thế nào, hiện tại Duy gia không bằng Lâm gia, nhưng lại có một thiên tài như Duy Tử Phương, nhiều năm qua hắn vẫn luôn tranh đua với Duy Tử Phương, nhưng không có lần nào thắng được....
Vốn dĩ cho rằng lần này là một cơ hội tốt, ai ngờ tính tình Duy Tử Phương quật cường như vậy, không thèm để ý hắn uy hiếp!
Đây chính là hắn tự tìm chết, chẳng trách được ai!
"Khụ khụ!"
Duy Tử Phương phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt tái nhợt nhìn Lâm Nghiệp.
Giờ khắc này, trong mắt hắn tràn đầy phẫn nộ và không cam lòng, kèm theo sự quật cường, nghiến răng nghiến lợi căm hận nhìn Lâm Nghiệp!
"Đáng chết!"
Lâm Nghiệp cắn chặt răng, nếu không đập nát tự tôn và kiêu ngạo của Duy Tử Phương, hắn không thể nuốt trôi cục tức này...
"Duy Tử Phương, ta sẽ cho ngươi biết kết cục khi đắc tội ta!"
Oanh!
Nắm tay Lâm Nghiệp đột nhiên bùng lên một ngọn lửa xanh biếc, bắn thẳng về phía Duy Tử Phương. Nếu là trước đây, Duy Tử Phương tất nhiên sẽ không sợ công kích của Lâm Nghiệp, nhưng vừa rồi hắn đã bị thương khá nặng, không thể bò dậy nổi.
Chỉ có thể trơ mắt nhìn đối phương công kích mình...
Bỗng nhiên, một bàn tay từ bên cạnh vươn ra, cầm chặt tay Lâm Nghiệp, một cỗ lực lượng cường đại đánh vào nắm đấm của hắn, làm hắn bay ra ngoài.
Duy Tử Phương ngẩn ra, ngước mắt nhìn thân ảnh bạch y trước mắt, ánh mắt đầy vẻ ngạc nhiên....
"Là ai dám đả thương ta?"
Lâm Nghiệp phẫn nộ ngẩng đầu lên, liền đối diện với một đôi mắt băng hàn, hàn khí bao trùm cả lục phủ ngũ tạng, khiến hắn lạnh đến mức ăn nói lắp bắp: "Ngươi... tại sao lại là ngươi?"
Hai mắt trợn to, Lâm Nghiệp bị dọa choáng váng, sắc mặt tái nhợt, môi khẽ run rẩy...