Mộ Như Nguyệt cẩn thận đánh giá hắn một phen nhưng mà không nhìn ra hắn anh tuấn ở đâu, tiêu sái chỗ nào, nhìn kiểu gì cũng là một lão nhân gương mặt hiền từ.
Nàng thu hồi ánh mắt quan sát, nói: “Sư phụ, ta không có nơi nào để đi.”
Lúc này Vô Ngu đang thu thập dược liệu, nghe nàng nói thế liền ngừng động tác trên tay, nghi hoặc liếc nàng một cái, nói: “Không có nơi nào để đi, có ý gì?”
“Rất đơn giản”, Mộ Như Nguyệt nhún vai, “Ta bị trục xuất khỏi gia môn.”
“Ách?” Vô Ngu ngẩn ra, kinh ngạc trợn to hai mắt, “Cái lão nhân Mộ gia kia xác định không uống lộn thuốc? Thiên tài như ngươi thế lực nào mà không tranh đoạt, hắn lại đuổi ngươi ra khỏi nhà? Có lầm hay không? Lão nhân kia thật ngu ngốc, bất quá cũng tiện nghi ta, ha ha, từ bây giờ ta chính là người thân duy nhất của ngươi.”
Người thân...
Mộ Như Nguyệt đã lâu không được nghe hai chữ này, trong lòng ấm áp: “Sư phụ, ta bái sư đã mấy tháng, ngươi còn chưa đưa cho ta thứ gì, cho nên hiện tại đưa cho ta một tòa nhà trước, ta thích một nơi yên tĩnh, tốt nhất là không có người tới quấy rầy.”
Vô Ngu liếc nàng một cái, nói: “Không phải ngươi có một vị hôn phu được xưng là Quỷ Vương sao? Tại sao không đến chỗ hắn ở?”
Tuy bên ngoài lời đồn đãi về Quỷ Vương rất tồi tệ nhưng môn phái khác với tục giới, không dễ dàng đánh giá một người qua vẻ bề ngoài, cho nên Vô Ngu rất hiếu kì với Quỷ Vương kia.
Không biết hắn có xứng với nha đầu này không, nếu như không xứng hắn cũng không ngại tiến cung một chuyến uy hiếp Hoàng đế hủy hôn, không ai có thể bức bách đồ nhi của hắn.
“Ngươi không biết cái gì là nam nữ khác biệt sao? Tuy cẩu hoàng đế kia đã hạ chỉ nhưng còn chưa kết hôn, huống chi mọi việc đều có biến số, ai biết được ta có thật sự gả cho hắn không?”
Lúc trước nàng tiếp chỉ chính là vì muốn có một nơi yên tĩnh để phát triển thực lực, ai ngờ nàng lại nhẹ nhàng rời khỏi Mộ gia như vậy, còn cần thiết gả cho hắn sao?
Bỗng nhiên trong đầu nàng hiện lên đôi mắt thuần khiết của Dạ Vô Trần làm nàng sợ run một chút...
“Tiểu nha đầu, ta có một tòa nhà trên phố Hoa Nguyên, ta sẽ đưa chìa khóa cho ngươi, ngươi đến đó ở đi.”
Chỉ cần nghĩ tới biểu tình của Mộ Tình khi biết mình đuổi một thiên tài tuyệt thế ra khỏi nhà, Vô Ngu nhịn không được nở nụ cười, không biết đến lúc đó hắn có hối hận muốn đâm đầu vào tường hay không.
“Thì ra ngươi có nhà ở Phượng thành, vậy vì sao lại ở trong khách điếm?”
Nghe Mộ Như Nguyệt hỏi vậy, Vô Ngu chỉ trả lời một câu: “Ở nhà phải mua người hầu, quản lý rất phiền toái, ở khách điếm đương nhiên có người chiếu cố ăn uống hàng ngày cho ta.”Trong Thanh Vân Môn ai cũng biết Vô Ngu rất lười cho nên tuy hắn là Thủ tịch đan dược sư nhưng lại không muốn quản lý nhóm dược sư, chỉ biết vùi đầu vào tu luyện.
Phố Hoa Nguyên là con phố thanh tịnh nhất Phượng thành, hai bên đường cửa hàng san sát nhau nhưng rất ít người đi đường. Mộ Như Nguyệt vừa bước vào nhà Vô Ngu liền cảm giác được nồng đậm nguyên khí.
“Nghe nói nơi nào ở phố Hoa Nguyên đều dùng Tụ Linh Trận, xem ra quả thật rất tốt, nồng đậm nguyên khí như vậy là điều nơi khác không có được, nếu có thể tu luyện ở đây thì quá tốt.