Vì mục tiêu này, dù phải trả giá thế nào đều đáng.
“Phụ thân ta đã trở lại chưa?” Mộ Như Nguyệt đảo mắt qua mọi người, nhẹ giọng dò hỏi.
Nhưng nàng còn chưa dứt lời, một tiếng cười to bỗng nhiên từ phía sau truyền đến.
“Vừa mới trở về, vì trên đường gặp chút chuyện nên trì hoãn vài ngày.”
Ánh mắt Mộ Như Nguyệt nhu hòa, mỉm cười nhìn nam nhân tuấn mỹ đang đi đến.
“Cha, ngươi đã trở lại?”
“Tiểu Nguyệt, ta đã lấy được thứ chúng ta cần, vì nó ở cực bắc đại lục nên muốn lấy phải tốn chút thời gian.”
Mộ Như Nguyệt hơi sửng sốt, nhìn đồ vật trên tay hắn.
Đó là một quả băng màu xanh, hàn khí tỏa ra làm thân thể nàng khẽ cứng lại, ngẩng đầu nhìn nam nhân tuấn mỹ.
“Đây là…”
“Cực bắc chi quả, nếu không có cực bắc chi quả, ngươi rất có thể sẽ không chịu đựng nổi cửu trọng hỏa, cho nên ta đến cực bắc đại lục để lấy loại quả này về, sau khi ăn nó ngươi có thể xuất phát đi địa ngục!”
“Phụ thân…”
“Mau đi đi, ở đó còn có người đang đợi ngươi, nhưng bất luận thế nào, ngươi nhất định phải bình an trở về, nếu không, đừng trách ta xốc ngược cả cái địa ngục kia lên!”
Trong lòng Mộ Như Nguyệt cảm động, khẽ gật gật đầu: “Ta nhất định sẽ bình an trở về…”
Bởi vì, không phải chỉ địa ngục mới có người đợi nàng, ở đây cũng có người đợi nàng trở về…
Cho nên, nàng nhất định sẽ bình an mang hắn về đây…
Mộ Như Nguyệt nhận lấy cực bắc chi quả, bỏ vào miệng, trái cây vừa vào bụng, một cỗ hàn khí bao lấy trái tim nàng khiến toàn thân nàng như muốn đóng băng…
“Mau đi đi.”
“Ân.” Mộ Như Nguyệt trịnh trọng gật đầu, “Bạch Trạch, Hỏa phượng, chúng ta xuất phát thôi…”
Bạch Trạch và Hỏa phượng biến thành hai luồng sáng, tiến vào đan thư, sau đó, thân thể Mộ Như Nguyệt chợt lóe, biến mất trước mặt mọi người…
Nhìn thân ảnh nữ tử rời đi, ánh mắt Vô Vong hơi trầm xuống.
“Tiểu Nguyệt, ta tin ngươi sẽ nhanh chóng trở về…”
------------------
Mười tám tầng luyện ngục.
Từ lần trước rời khỏi, nàng chưa từng trở lại nơi này…
“Chủ nhân…” thanh âm Hỏa phượng vang lên trong đầu Mộ Như Nguyệt, “Bây giờ chúng ta đi đâu?”
“Trực tiếp đi lên tầng đỉnh.”
Mộ Như Nguyệt ngửa đầu nhìn bầu trời đỏ rực, đáy mắt bình tĩnh nhưng trong lòng lại nổi lên gợn sóng…
“Ở tầng đỉnh mới có cánh cửa thông đến địa ngục, chẳng qua, không biết Hoàng Nhi mang Huyết Nhi đi đâu, ta cũng không có cách nào nói lời từ biệt với bọn hắn, không biết lần này từ biệt đến khi nào mới có thể gặp lại.”
Năm năm.
Hai tiểu gia hỏa kia rời đi đã năm năm…
Trong năm năm này, không có lúc nào nàng không nhớ bọn họ, nhưng từ ngày đó, Hoàng Nhi vẫn chưa từng trở lại lần nào…
“Chủ nhân…”
“Hỏa phượng, ta tin tưởng, Hoàng Nhi hẳn là có chuyện phải làm, chờ hắn làm xong nhất định sẽ dẫn Huyết Nhi trở về gặp ta, đã qua năm năm, hiện giờ có lẽ Huyết Nhi đã trưởng thành không ít.”
Mộ Như Nguyệt cười khẽ, ánh mắt nhu hòa: “Đi thôi, bây giờ chúng ta sẽ đi lên tầng đỉnh, chờ ta mang Vô Trần trở lại là có thể đoàn tụ với bọn họ.”