Dần dần, thân thể hắn nứt ra nhiều khe hở, máu tươi từ những khe hở đó chảy ra...
“Động thủ với một nữ nhân thì thế nào?” Nam nhân chậm rãi cong khóe môi, lạnh lùng cười, “Phàm là người tổn thương nàng, không chỉ là nữ nhân, cho dù là hài đồng ba tuổi ta cũng không bỏ qua!”
Tiêu Nhân cắn chặt răng, máu từ khóe miệng chảy xuống.
“Ngươi làm như vậy không sợ thanh danh quét rác, để lại tiếng xấu muôn đời?”
Nam nhân mắt tím cười trào phúng: “Trong lòng ta, thanh danh không quan trọng bằng nàng.”
Ý tứ là, thanh danh quét rác, tiếng xấu muôn đời thì thế nào?
Chỉ cần tổn thương nàng, mặc kệ là nữ nhân hay tiểu hài tử ba tuổi, hắn đều không bỏ qua.
Tiêu Nhân đột nhiên nghĩ đến nam nhân hắn gặp ở Tử Nguyệt quốc ngày đó.
Nam nhân được xưng là Quỷ Vương cũng từng nói như vậy...
Cho dù điên đảo cả Thánh cảnh cũng sẽ không để nàng bị thương tổn một chút.
“Ngươi là Quỷ Vương đúng không? Ngươi nhất định là nam nhân kia, không ngờ ngươi lại tới Thánh cảnh! Ha ha, các ngươi cho rằng thật sự có thể ở bên nhau sao? Ta cho các ngươi biết, dù ta thành quỷ cũng không bỏ qua cho hai người các ngươi!” Tiêu Nhân điên cuồng cười phá lên.
Hắn có kết cục như vậy đều do hai người kia làm hại.
Cho nên, hắn nhất định không bỏ qua cho bọn họ!
Oanh!
Thân thể Tiêu Nhân đột nhiên nổ tung, huyết nhục hòa vào cát bụi, sau đó một ngọn lửa màu đen bùng lên thiêu cháy hết thảy huyết nhục...
“Thành quỷ? Xin lỗi, ngay cả quỷ ngươi cũng không thể làm.”
Tiêu Nhân không thể ngờ nam nhân này sẽ làm như vậy, ngay cả tư cách thành quỷ hắn cũng mất. Linh hồn bị thiêu có nghĩa là người này đã hoàn toàn biến mất trên thế gian.
“Gia gia!”
Tiêu Mẫn vừa mới bò dậy liền thấy một màn này, tê tâm liệt phế hô to, gia gia của nàng, gia gia luôn luôn sủng ái nàng tận xương, vì tư lợi của bản thân mà nàng hại gia gia chết ở nơi này.
Hai chân quỳ trên mặt đất, thân thể Tiêu Mẫn run rẩy, từng giọt nước mắt xuôi theo gương mặt rơi trên mặt đất.
Đột nhiên, tiếng bước chân dừng lại trước mặt mình.
Tiêu Mẫn hoảng sợ ngẩng đầu lên nhìn nam nhân trước mắt, thân thể run rẩy không ngừng: “Không! Không cần, đừng giết ta, ta không muốn chết, cầu xin ngươi đừng giết ta, chỉ cần không giết ta, cái gì ta cũng có thể làm, cầu xin ngươi, ngươi đã giết gia gia ta rồi, tha cho ta một mạng đi.”
Nàng không muốn chết, thật sự không muốn chết ở nơi này...
Trong con ngươi màu tím của nam nhân không có bất kì cảm xúc gì dao động, ánh mắt hắn nhìn Tiêu Mẫn như nhìn người chết, rồi sau đó chậm rãi nâng tay lên...”Không!” Trong lòng Tiêu Mẫn thất kinh, tựa như hạ quyết tâm, xé rách y phục của mình, lộ ra da thịt trắng nõn, “Ngươi buông tha ta, ta nguyện ý không cần danh phận hầu hạ ngươi, cầu xin ngươi đừng giết ta.”
Oanh!
Ngọn lửa màu đen mãnh liệt bùng lên, bao bọc lấy thân thể trần trụi của Tiêu Mẫn, cũng che đi làn da khiến người ta ghê tởm kia.