Ngay tại thời điểm Tiêu lão gia đang nôn nóng chờ đợi, một thanh âm trung niên từ ngoài cửa truyền đến, lúc hắn quay đầu lại liền nhìn thấy Tiêu Thiên Vũ cùng Thánh Nguyệt phu nhân sóng vai đi tới.
Trong tay Thánh Nguyệt phu nhân còn dẫn theo một thiếu nữ tuyệt sắc động lòng người.
Bộ dáng thiếu nữ kia có vài phần giống Thánh Nguyệt phu nhân, không cần suy nghĩ cũng biết đó là ai...
“Vũ Nhi, Ngọc Nhi, các ngươi rốt cuộc trở về rồi”, trong lòng Tiêu lão gia vui vẻ, vội vàng đi ra nghênh đón, ánh mắt hắn dừng trên người Mộ Như Nguyệt, nhìn từ trên xuống dưới đánh giá nàng một lượt.
Mộ Như Nguyệt bị hắn nhìn có chút không được tự nhiên, cả người nổi da gà.
“Cái kia...” Tiêu lão gia xoa xoa hai tay, cười ha ha nói, “Nói vậy vị này là cháu gái ta?”
Thánh Nguyệt phu nhân khẽ mỉm cười, kéo tay Mộ Như Nguyệt đến trước mặt Tiêu lão gia: “Nguyệt Nhi, đây là gia gia ngươi.”
Nghe vậy, Mộ Như Nguyệt mới ngẩng đầu nhìn lão nhân trước mặt.
Lão nhân cười tủm tỉm, bộ dáng có vẻ hòa ái dễ gần, chẳng qua đáy mắt ngẫu nhiên hiện lên tia tinh quang, vừa nhìn chính là lão gia hỏa ưa tính kế.Nàng còn tưởng Tiêu lão gia là một lão nhân uy nghiêm, không ngờ lại là dáng vẻ này.
Mộ Như Nguyệt chớp chớp mắt, mở miệng gọi: “Gia gia.”
“Ai”, Tiêu lão gia vội vàng lên tiếng, vươn bàn tay đầy vết chai lên sờ sờ đầu Mộ Như Nguyệt, “Thật là đứa bé ngoan, Vũ Nhi, các ngươi tính khi nào để nàng nhận tổ quy tông? Phỏng chừng đến lúc đó mấy lão bất tử kia lại nói ra nói vào, đặc biệt là Tiêu Nhân, cách đây không lâu cháu gái hắn ở bên ngoài bị người ta đánh tàn phế, sẽ mượn cớ gây sự.”
Tiêu Thiên Vũ cười lạnh nói: “Trong thời gian gần đây bị phu thê chúng ta sửa trị, mấy lão nhân đó cũng thành thật hơn rất nhiều, nếu bọn họ dám nói ra nói vào, đừng trách ta không niệm tình cũ!”
Đáy mắt Tiêu Thiên Vũ hiện lên sát ý lạnh lẽo.
Nếu bọn họ dám nói nửa câu, hắn không ngại giết gà dọa khỉ!
“Cha”, Thánh Nguyệt phu nhân khẽ mỉm cười, tiến lên kéo cánh tay Tiêu lão gia, nói, “Lần trước Tiêu Mẫn ở bên ngoài bị người ta đánh tàn phế, người kia chính là vị hôn phu của cháu gái ngươi.”
“Ách?” Tiêu lão gia ngẩn ra một chút, quay đầu nhìn Thánh Nguyệt phu nhân, chớp chớp mắt, “Có ý tứ gì?”
Tiêu Mẫn kia lại ở bên ngoài làm ra chuyện thần nhân cộng phẫn gì? Sao còn liên quan đến vị hôn phu của cháu gái?
“Cha, ngươi cũng biết cá tính của Tiêu Mẫn, căn bản không coi ai ra gì, lần trước nàng nhìn trúng vị hôn phu của Nguyệt Nhi, một hai đòi dây dưa người ta, nhưng mà nam nhân kia chỉ si tâm với Nguyệt Nhi, chướng mắt nàng, nàng liền đi khiêu chiến Nguyệt Nhi, còn vận dụng cấm kị Tiêu gia, kết quả bị Nguyệt Nhi đánh bại, sau đó vị hôn phu của Nguyệt Nhi tới, nhìn thấy Tiêu Mẫn kia đả thương Nguyệt Nhi, nổi giận phế luôn thực lực của nàng, có điều lúc ấy ngươi biết lão bất tử Tiêu Nhân kia nói gì không?”
“Hắn nói Tiêu Mẫn là nữ tử nhu nhược vô tội, nhất định là Nguyệt Nhi trêu chọc nàng trước, còn nói vị hôn phu của Nguyệt Nhi phế đi Tiêu Mẫn, còn đối địch với Tiêu gia và toàn bộ Thánh cảnh.”
Những việc này ngày ấy nháo đến ồn ào huyên náo, sau khi Thánh Nguyệt phu nhân cũng Mộ Như Nguyệt nhận nhau, chỉ cần điều tra đơn giản một chút đã rõ ràng rành mạch.
Cũng lo lắng cho Mộ Như Nguyệt, hơn nữa trong lòng đã đem Tiêu Mẫn bầm thây vạn đoạn.
Bất quá là một nữ nhi của chi thứ thôi, Nguyệt Nhi chính là đích nữ Tiêu gia, Tiêu Mẫn kia sao có thể so sánh với nàng được.
Buồn cười chính là, nàng lại còn dám nói Nguyệt Nhi là nữ nhân ở tục giới, không xứng với nam nhân kia?