Những ngày qua chính là cơn ác mộng trong đời nàng…
Trúc Ngư Nhi?
“Nàng là Trúc Ngư Nhi?” Thông Huyền run giọng nói, “Nữ nhân này chung sống với chúng ta lâu như vậy mà chúng ta lại không phát hiện nàng là Trúc Ngư Nhi!”
Thì ra nữ nhân ác độc kia vẫn luôn ở bên cạnh bọn họ…
“Không sai!” Trúc Ngư Nhi cười lạnh, “Ta chính là Trúc Ngư Nhi, nhưng ta có thể hỏi một câu, vì sao ngươi có thể nhận ra ta? Vì sao biết ta không phải Lâm Nhược Ngữ?”
“Rất đơn giản”, Mộ Như Nguyệt quét mắt nhìn Trúc Ngư Nhi, “Tuy ngươi có gương mặt của nàng, nhưng không thật sự là nàng! Trúc Ngư Nhi, bất luận ngươi thay đổi thế nào thì cũng không phải là Ngữ di, nếu Ngữ di nhìn thấy phụ thân thức tỉnh thì sẽ không có biểu tình như ngươi, hơn nữa, nếu ngươi là Ngữ di, tại sao phải ngăn cản chuyện ta muốn làm? Cho nên ngay từ đầu ta đã không tin tưởng ngươi, cũng chưa từng tin ngươi!”
Trúc Ngư Nhi cười lạnh: “Ta vẫn luôn cho rằng mình làm việc thiên y vô phùng (không có sơ hở) nhưng vẫn bị ngươi nhìn ra, Mộ Như Nguyệt, ngươi không hổ là nữ nhi hắn, chỉ dựa vào một chi tiết nhỏ đã có thể nhìn ra ta không phải Lâm Nhược Ngữ! Nhưng ta lại không hiểu, vì sao ngươi biết nàng là Lâm Nhược Ngữ?”
“Bởi vì…” Mộ Như Nguyệt dừng một chút, “Dù nàng cố gắng che giấu nhưng ánh mắt không lừa được người, lần đầu tiên gặp nhau, ánh mắt nàng nhìn phụ thân hàm chứa tình cảm phức tạp, người có thể quen biết ta, lại quan tâm cha ta, ngoài Ngữ di thì còn ai? Huống chi, nàng hận ngươi! Ngươi không phải Lâm Nhược Ngữ chân chính, vậy người hận ngươi sẽ là ai? Có điều, ta không ngờ ngươi lại dùng da mặt của Ngữ di để ghép vào mặt mình, khó trách chỉ nhìn về ngoài thì không thể phát hiện ngươi giả mạo!”
Trúc Ngư Nhi khẽ nhắm mắt lại, lạnh lùng nói: “Mộ Như Nguyệt, là ta xem thường ngươi! Lần này ta thua, hoàn toàn thua, nhưng vậy thì sao? Đừng quên, nữ nhi ngươi còn đang trong tay ta, ta muốn giết Lâm Nhược Ngữ, làm Vô Vong cưới ta, nếu không ta sẽ giết nữ nhi ngươi! Chậc chậc, cổ họng tiểu hài tử thật nhỏ, ta chỉ cần hơi dùng lực là có thể lấy mạng nó!”
Oanh!Trên người Vô Vong phát ra khí thế mãnh liệt, mắt lạnh nhìn Trúc Ngư Nhi.
“Nếu ngươi dám động vào nó, ta sẽ khiến ngươi hối hận khi sống trên cõi đời này!”
“Ha ha!” Trúc Ngư Nhi cười điên cuồng, “Vô Vong, ngươi muốn cứu cháu gái thì phải nghe theo mệnh lệnh của ta! Ta muốn ngươi cùng ta hoàn thành lễ bái đường trước mộ thê tử ngươi, để nàng nhìn chúng ta thành thân!”
Trong lòng Vô Vong bùng lên ngọn lửa phẫn nộ, nhưng đúng lúc này, một bàn tay trắng mịn đặt lên vai hắn.
Mộ Như Nguyệt cười châm chọc nhìn Trúc Ngư Nhi: “Không biết là ngươi ngu xuẩn hay nghĩ ta ngu xuẩn, nếu ta đã biết ngươi là giả mạo thì sao ta có thể giao Huyết Nhi cho ngươi?”
Sắc mặt Trúc Ngư Nhi trầm xuống: “Ngươi nói vậy là ý gì?”
“Không có ý gì, ta chỉ nhân lúc ngươi rời đi bố trí một ảo trận, bên trong ảo trận, trên giường chẳng qua chỉ là chăn mền mà thôi, ai biết ngươi lại nhìn chăn mền thành Huyết Nhi…”
Nhìn vẻ mặt châm biếm của nữ tử, toàn thân Trúc Ngư Nhi run rẩy.
“Ngươi lừa ta?”
Mộ Như Nguyệt cười nhạt: “Trúc Ngư Nhi, hình như ngươi đã quên là ta có đan thư, bản chất của đan thư chính là một không gian! Nếu ta đã có một không gian có thể giấu người thì sao phải để Huyết Nhi lại phòng ngươi?”