"Phải, ta đã trở về." Mộ Như Nguyệt cười nhạt, nói.
"Trở về thì tốt", Mộ Dung Thanh Sơ cười nói, "Ta biết ngươi sẽ trở về cho nên tới gặp ngươi, trong thiên y trận có đột phá gì không?"
Mộ Như Nguyệt nhún vai nói: "Cũng không tệ lắm, tìm được bằng hữu của ta rồi, cũng đột phá cảnh giới thiên nguyên..."
"Như vậy rất tốt."
Nụ cười của hắn vẫn luôn nhu hòa, đối mặt với một nam nhân như vậy, bất cứ ai cũng không khơi dậy nổi hảo cảm gì.
Dạ Vô Trần hơi nheo mắt lạnh lùng nhìn Mộ Dung Thanh Sơ, trong đôi mắt tím xẹt qua một tia sáng.
"Mẫu thân", ánh mắt Tiểu Hoàng Nhi lóe lóe, nở nụ cười đáng yêu, "Vị thúc thúc này là ai, là bằng hữu của phụ thân và mẫu thân sao?"
Lúc nói, hắn cố tình nhấn mạnh hai chữ "phụ thân".
Tuy thời điểm hắn còn ở trong bụng mẹ, Dạ Vô Trần đã uy hiếp hắn, nhưng hiển nhiên, phụ thân mới là người xứng với mẫu thân nhất.
Nam nhân này mặc dù tuấn mỹ, cường đại, nhưng lại cười quá ôn nhu, kém xa phụ thân tà mị thích giết chóc, trong cảm nhận của hắn, nam nhân thần tiên này không xứng với mẫu thân hắn.
Mộ Dung Thanh Sơ dời mắt về phía Tiểu Hoàng Nhi, cười nhẹ nói: "Thì ra hắn cũng đã xảy ra chuyện, ta nói gần đây vì sao phía chân trời có một ma tinh giáng thế, chắc là vì tiểu gia hỏa này."
Ma tinh?
Sắc mặt Tiểu Hoàng Nhi khẽ biến, nam nhân này lại có thể nhìn ra thân phận của hắn!
"Chẳng qua..." Mộ Dung Thanh Sơ quét mắt qua Tiểu Hoàng Nhi, ý vị thâm trường cười nói, "Tương lai của một nhà ba người các ngươi, ta không thể đoán trước được, cũng không thể nhìn thấu mệnh cách của các ngươi!"
Tương lai ba người bọn họ trống rỗng, hắn nhìn thế nào cũng không thấy kết cục của ba người này..."Cửu thiên long viêm kiếm!"
Bỗng nhiên, một thanh âm kinh ngạc vang lên.
Nam nhân trung niên đáp xuống trước mặt Mộ Như Nguyệt, vẻ mặt kích động: "Cô nương, cửu thiên long viêm kiếm này là của ngươi?"
Mộ Như Nguyệt gật đầu: "Đúng vậy."
"Vậy..." nam nhân trung niên nhìn chằm chằm Mộ Như Nguyệt, "Vậy ngươi có quan hệ gì với Nguyệt Tôn?"
Mộ Như Nguyệt hơi sửng sốt, kinh ngạc nhìn nam nhân kia.
Dù nàng đã khôi phục kí ức cũng không nhận ra người này là ai, ngay cả hơi thở của hắn cũng rất xa lạ.
Vậy tại sao khi nhìn thấy nàng, hắn lại kích động như thế? Giống như gặp được cố nhân...
"Ha ha", nam nhân trung niên thấy Mộ Như Nguyệt trầm mặc, cười khẽ nói, "Cửu thiên long viêm kiếm là thần khí sử dụng năng lực linh hồn nàng, cho dù phá hủy cũng sẽ không thần phục bất kì kẻ nào, không biết cô nương có phải là Nguyệt Tôn chuyển thế hay không?"
Lập tức, ánh mắt mọi người đều tập trung về phía Mộ Như Nguyệt, cực kì chấn động.
Đương nhiên, đám người Âu Dương Vân Cẩm đến từ Vô giới nên không biết Nguyệt Tôn là người nào, còn Diêu Vân Thanh và Tiêu Phong thì đã sớm biết thân phận của Mộ Như Nguyệt, cũng biết ân oán kiếp trước, cho nên không có biểu tình gì.
"Ngươi là ai?" Mộ Như Nguyệt nhướng mày, hỏi.
Nam nhân trung niên lập tức kích động nói: "Nguyệt Tôn, ta là đồ nhi ngươi a."
Lúc này, không chỉ những người khác ngây ngẩn, Mộ Như Nguyệt cũng ngơ ngác tại chỗ. Hình như nàng nhớ, mình chưa từng thu nhận đồ đệ nha.
Vậy đồ nhi này ở đâu chui ra?