Mộ Như Nguyệt quay đầu nhìn Linh Vân bên cạnh, theo tầm mắt của đối phương liền nhìn thấy vương tước ngồi trên đài cao.
Hiển nhiên, người Linh Vân muốn khiêu chiến chính là vương tước!
Nghĩ vậy, Mộ Như Nguyệt bất giác lắc lắc đầu.
Cho dù trong tay Linh Vân có thần khí nhưng cũng không thể đánh bại vương tước, thực lực hai bên chênh lệch quá lớn, khoảng cách này không hề dễ dàng vượt qua được...
Cho nên, nếu Linh Vân khiêu chiến vương tước thì kết cục chỉ có một, chính là thất bại!
"Ta khuyên ngươi nên nhẫn nại một chút, quân tử báo thù mười năm chưa muộn, lấy thực lực của ngươi đối phó Bạch Yên không thành vấn đề, nhưng muốn đối phó vương tước thì vẫn có chênh lệch!" Mộ Như Nguyệt nhìn Linh Vân, thản nhiên nói.
"Nếu năm nay ta không báo thù thì phải chờ đến năm sau! Ta không muốn chờ thêm một chút nào nữa, nữ nhi hắn hại chết cả nhà ta, ta nhất định sẽ khiến hắn hồn phi phách tán!" Linh Vân oán hận nói, "Chờ sau khi ta thay thế vị trí vương tước, ta liền làm nữ nhi hắn chôn cùng người nhà ta!"
Người ở đại lục chết còn có thể đến địa ngục.
Nhưng người ở địa ngục mà chết thì sẽ hoàn toàn biến mất khỏi cõi đời này.
Hồn phi phách tán!
Linh Vân sao có thể không đau khổ oán hận?
Nếu Bạch Yên đã giết cả nhà nàng, vậy nàng cũng sẽ diệt toàn bộ phủ vương tước, báo thù cho cha mẹ và đệ đệ...
Thấy Linh Vân khăng khăng như thế, Mộ Như Nguyệt cũng không nói gì nữa, kỳ thật, nếu phủ vương tước không trêu vào nàng, nàng cũng không muốn xen vào việc người khác. Nhưng mà, nàng không quên, đêm qua người phủ vương tước muốn ám sát nàng...
Bởi vậy, dù Linh Vân không động thủ, nàng cũng sẽ không bỏ qua cho những người đó!
"Tướng quân đại nhân, ta muốn khiêu chiến ngươi!"
Trong lúc mọi người châu đầu ghé tai bàn luận, một thanh âm đột nhiên vang lên.
Sau đó, một thanh y nam nhân từ trong đám đông đi ra.
Thanh y nam nhân cầm kiếm, nhìn Vân tướng quân, nói: "Tướng quân đại nhân, ta nhìn trúng vị trí của ngươi đã lâu, hôm nay liền đến thử vận khí một chút, còn mong tướng quân đại nhân chỉ giáo nhiều hơn."
Dứt lời, nam nhân rút kiếm ra khỏi vỏ, kiếm khí quét về phía Vân tướng quân.
Vân tướng quân lập tức nhảy lên đài, nâng kiếm ngăn cản, oanh một tiếng, kiếm khí hai bên va chạm, tạo nên một trận cuồng phong.
Bình thường rất hiếm khi có thể chứng kiến trận chiến có cấp bậc cao như vậy, cho nên mọi người đều không chớp mắt nhìn chằm chằm hai người giao đấu...
"Thanh y nam nhân kia sẽ thua..." Mộ Như Nguyệt nhìn tình hình chiến đấu phía trước, hờ hững nói.
Linh Vân nhìn nàng một cái, rồi dời mắt quan sát trận chiến, đúng lúc này, trong cơ thể Vân tướng quân bộc phát một cỗ lực lượng mãnh liệt như núi lửa phun trào, một khối nham thạch thật lớn đánh vào ngực thanh y nam nhân.
Thanh y nam nhân chỉ cảm thấy trái tim trầm xuống, lục phủ ngũ tạng chấn động run rẩy, cổ họng dâng lên mùi vị tanh ngọt, phun một ngụm máu tươi...
"Ta thua."
Hắn không thể không thừa nhận, trận này mình thua, nhưng có thể chiến đấu với cao thủ như vậy, hắn thua không hối hận...
"Vị công tử này, nếu đã thua, mời ngươi xuống đài, không biết còn ai muốn khiêu chiến hay không?"
Lời vừa dứt liền có một thanh âm vang lên.
"Ta lên."
Nhất thời, ánh mắt mọi người đều nhìn về phía thiếu niên tuấn mỹ vừa lên tiếng.