"Không cần, ta tự mình đi thôi."
"Ha ha, vậy cũng không tồi!" Vân Tề cười to hai tiếng, nhất thời chưa phản ứng kịp, bỗng nhiên, hắn tựa hồ phát hiện cái gì, tiếng cười nghẹn trong cổ họng...
Vân Tề không dám tin quay đầu lại, lúc nhìn thấy nữ tử tươi cười ngồi phía sau, sắc mặt hắn lập tức trắng bệch, chỉ tay vào nàng không nói được lời nào.
"Ngươi... ngươi ngươi ngươi...."
"Vân Tề công tử, sao lại nói cà lăm rồi?" Tử Thược cười cười nhìn hắn, "Ta không có việc gì, ngươi rất kinh ngạc sao?"
"Tại... tại sao?"
Vân Tề run rẩy, hắn rõ ràng thấy nữ nhân này uống nước trà rồi, tại sao lại không có việc gì?
"Vân Tề, ngươi biết tẩu tử của ta là ai không?" Tử Thược nhướng mày, cười như không cười hỏi.
Vân Tề lắc đầu, thành thật trả lời: "Không biết."
Tử Thược thong thả đứng dậy, mỉm cười nhìn Vân Tề: "Tẩu tử ta là một đan dược sư cường đại, ngươi cho rằng ta có một tẩu tử như vậy mà chút dược kia còn có thể hạ được ta sao? Rất lâu trước kia, nàng đã cho ta một viên đan dược khiến ta trở nên bách độc bất xâm, cho nên chút mê dược này căn bản không có bất kì hiệu lực gì! Ta chỉ giả bộ trúng kế của các ngươi thôi, nếu không, làm sao ngươi mang ta đến nơi này?"
Nói tới đây, Tử Thược đảo mắt về phía Vân Tề, ý cười trong mắt càng đậm: "Bất quá, Vân gia các ngươi đúng là rất cảnh giác, bắt người mang tới đây mà ta cùng Cảnh Nhi điều tra mấy ngày cũng không tìm được, vì thế ta phải bất đắc dĩ dùng kế này."
Trong lòng Vân Tề run lên, bây giờ hắn chỉ ước mình có một đôi cánh nhanh chóng bay khỏi nơi này....
Nhưng mà chung quy cũng chỉ là hi vọng xa vời....
"Tử Thược, lúc này coi như ta bại trong tay ngươi!" Vân Tề oán hận cắn chặt răng, ánh mắt âm trầm nhìn Tử Thược.
Hắn thật không ngờ lại trúng gian kế của nữ nhân này!
Bá!
Một thanh kiếm kề lên cổ Vân Tề, Tử Thược hơi nhếch môi nói: "Vân Tề, không phải ngươi thua trong tay ta mà là chính bản thân ngươi, ngươi nên nhớ kĩ một câu, người đang làm trời đang nhìn, đi đêm lắm có ngày gặp ma!"
"Hừ!" Vân Tề hừ lạnh, "Phú quý, quyền thế không phải là những thứ người đời vẫn luôn theo đuổi sao, ta làm sai cái gì? Ta chỉ làm theo nguyện vọng của mình thôi, ở Đông Đảo này vốn là như thế, cường giả vi tôn, thực lực cường đại dĩ nhiên có quyền bắt nạt kẻ yếu, muốn trách cũng chỉ có thể trách những người đó quá yếu, bất quá đồ nhi kia của ngươi đúng là có chút bản lĩnh, lúc đầu chúng ta muốn bắt nàng lại để nàng chạy thoát, cuối cùng phải dùng kế mới bắt được, còn ngươi là người mà đại nhân chỉ đích danh muốn có, lần này thoát được thì thế nào? Sớm muộn gì đại nhân cũng bắt được ngươi! Kỳ thật, linh hồn ngươi có thể hiến tế cho đại nhân, ngươi nên cảm thấy vinh hạnh mới đúng!"
Dứt lời, hắn dứt khoát nhắm mắt lại không nói thêm câu nào nữa...
"Vị đại nhân kia?" Tử Thược nhíu mày, sau đó giãn ra, "Vị đại nhân mà ngươi nói, sớm muộn gì ta cũng sẽ tìm hắn tính sổ, muốn bắt Tử Thược ta? Có bản lĩnh thì cứ đến, ta sẵn sàng nghênh đón, đáng tiếc..."