Khiếu Nguyệt hừ lạnh một tiếng, nói: "Bắt đầu từ lúc ngươi vì quyền lợi mà ngồi nhìn ta bị đánh trọng thương, ta đã chết tâm với ngươi rồi, loại người vì quyền thế mà vứt bỏ tình cảm như ngươi có điểm gì đáng để Khiếu Nguyệt ta yêu? Nếu có thể quay ngược thời gian, ta tình nguyện chưa bao giờ yêu ngươi."
Sắc mặt Đông Phương Tuấn tái nhợt, ánh mắt lộ ra bi thống, tuyệt vọng.
Thì ra Khiếu Nguyệt không phải vì bị khống chế, mà là thật sự không muốn đi cùng hắn...
Mọi người bị biến cố đột ngột phát sinh này mà ngây ngẩn cả người, không ai ngờ tới nam nhân mà vừa rồi bọn họ còn cho là si tình lại là một người không có trách nhiệm như thế...
"Ngươi nói bậy!" Âu Dương Lâm phẫn nộ quát, "Tiện nhân, ngươi nghĩ ngươi là thứ gì? Đông Phương công tử nhìn trúng ngươi là vinh hạnh của ngươi, ngươi còn dám bôi nhọ hắn! Chỉ bằng thân phận hạ tiện của ngươi, cho dù là khất cái cũng sẽ không cưới ngươi! Ai biết ngươi có sinh ra quái vật nửa người nửa thú hay không!"
Thật ra, có một số ma thú không thích con người, mà con người cũng cho rằng ma thú là một loài sinh vật đê tiện.
Ma thú chỉ xứng đáng làm công cụ chiến đấu của con người, làm lá chắn khi con người gặp nguy hiểm mà thôi.
Oanh!
Đột nhiên, quanh thân bạch y nữ tử đứng dưới ánh nắng chiều kia xuất hiện một trận cuồng phong, khí thế toàn thân sắc bén như một thanh kiếm hung hăng đâm về phía Âu Dương Lâm.
Âu Dương Lâm bay ra ngoài, đập vào một quầy hàng ven đường, miệng trào ra máu tươi, dung nhan trắng bệch.
Bạch y nhẹ bay, nữ tử chậm rãi đi đến, dung nhan bao phủ một tầng hàn ý, sát khí như ẩn như hiện.Âu Dương Lâm hoảng sợ nhìn bạch y nữ tử đang đi về phía mình, cắn chặt môi, run rẩy nói: "Ngươi... ngươi muốn làm gì?"
Không biết vì sao, hiện tại bạch y nữ tử mang đến cho nàng cảm giác sợ hãi.
Trên người Âu Dương gia chủ cũng không cảm nhận được loại cảm giác này...
"Ngươi dám lặp lại lời nói vừa rồi?" Mộ Như Nguyệt khẽ rũ mắt, lạnh lùng nhìn Âu Dương Lâm, "Ngươi nói Khiếu Nguyệt không xứng với Đông Phương Tuấn?"
Âu Dương Lâm sợ hãi nhích thân thể về phía sau, vẻ mặt hoảng sợ.
"Người của ta, chưa bao giờ có đạo lý không xứng với ai, nếu nói không xứng cũng là Đông Phương Tuấn không xứng với nàng", Mộ Như Nguyệt khẽ cong khóe môi, thần sắc lạnh nhạt nói: "Lúc trước Đông Phương gia tập thể đánh nàng trọng thương mà hắn chỉ ngồi trơ mắt nhìn nàng suýt chút nữa mất mạng, nếu Đông Phương gia khiến nàng khó chịu, vậy hủy toàn bộ Đông Phương gia cho nàng thì đã sao?"
Đông Phương Tuấn đột nhiên sửng sốt, khiếp sợ nhìn Mộ Như Nguyệt.
Hắn rốt cuộc đã hiểu vì sao Khiếu Nguyệt vứt bỏ hắn mà chọn nữ nhân này, đơn giản là vì trên người nữ nhân này có khí phách mà bất kì kẻ nào cũng không sánh được.
Vì khiến nàng vui vẻ, dù hủy toàn bộ Đông Phương gia cho nàng thì đã sao?
Rốt cuộc phải có bao nhiêu dũng khí mới có thể nói ra lời nói khí phách như thế?
Trong lòng Đông Phương Tuấn trăm mối cảm xúc ngổn ngang, nhưng nếu bảo hắn từ bỏ Khiếu Nguyệt, hắn thật sự không làm được, cũng luyến tiếc một tuyệt đại giai nhân như vậy...