Nguyên nhân hắn tiếp nhận Sở Vận chính là vì tình cảm nàng dành cho Mộ Như Nguyệt khiến hắn cảm động, cho nên hắn muốn chiếu cố nàng....
Dần dần, hắn đối với Sở Vận không yêu sâu đậm gì nhưng cũng có chút tình cảm.
Nàng đơn thuần, nàng thiện lương, làm trái tim hắn mềm mại...
Nữ tử trọng tình trọng nghĩa như vậy sao có thể là hung thủ."Đủ rồi!" sắc mặt Mộ Tranh xanh mét, lạnh lùng nhìn Thẩm Mặc, "Thẩm công tử, nơi này là Mộ gia, mời ngươi trở về đi, Mộ gia ta... không chào đón ngươi!"
Thân thể Thẩm Mặc chấn động, nắm tay run lên, hắn đột nhiên ngửa đầu cười to, tiếng cười tràn ngập trào phúng.
"Ta có nên cảm thấy bi ai thay Nguyệt Nhi không? Một người là em trai nàng, một người là ông nội nàng, kết quả thì sao, hung thủ hại chết nàng đứng ngay trước mắt, bây giờ còn bắt cóc người bạn thân nhất của nàng, các ngươi còn bênh vực nàng ta như thế, Nguyệt Nhi dưới cửu tuyền biết được sẽ bi phẫn, thương tâm cỡ nào, các ngươi không muốn báo thù cho nàng, nhưng Thẩm Mặc ta tuyệt đối không chịu đựng, nếu không thì uổng phí tình cảm ta dành cho Nguyệt Nhi rồi!"
Thẩm Mặc nhìn về phía Mộ Như Nguyệt, trên người bùng lên lửa giận kịch liệt: "Sở Vận đã nói, nếu như có người làm lộ tin tức của Nguyệt Nhi ra ngoài, người kia nhất định là ngươi, ngươi còn chỉnh dung mình thành bộ dáng của Nguyệt Nhi đến câu dẫn ta, còn ghen ghét bắt cóc vợ ta, ta tuyệt đối sẽ không tha thứ cho ngươi! Ta cảnh cáo ngươi, ngươi nên vứt bỏ tâm tư này đi, cho dù ngươi có làm gì đi nữa, Thẩm Mặc ta cũng không thích ngươi!"
(Ọe....ọe.... *đầy xô rồi bà con*)
Giờ phút này, Thẩm Mặc không hề phát hiện nam nhân bên cạnh Mộ Như Nguyệt đã tản ra hơi thở âm lãnh.