"Đại ca, ngươi ở đây chờ ta, ta đi rồi về." Mộ Như Nguyệt quay đầu nhìn về phía Tiêu Phong, "Bất quá trong khoảng thời gian này Vân Thanh sẽ ở lại đây, làm phiền đại ca bồi nàng giúp ta."
Tiêu Phong lãnh khốc gật gật đầu: "Được."
Nghe vậy, Mộ Như Nguyệt thu hồi tầm mắt, nhìn khuôn mặt già nua của Vu Sơn: "Chúng ta có thể đi rồi."
Khi nói chuyện, mấy người đã đi ra ngoài cửa, chỉ lưu lại một đám người Tiêu gia đứng trơ ra như tượng gỗ...
"Tại sao nha đầu kia lại quen biết Vu Sơn đại sư?" Ánh mắt Tiêu tam gia lập lòe vài cái, xem ra muốn ra tay với bọn họ sẽ gặp khó khăn rồi...
Trong đại trạch, Hoàng đế nôn nóng đi qua đi lại, thời điểm hắn quay đầu đúng lúc nhìn thấy Vu Sơn dẫn theo Mộ Như Nguyệt đến, trong lòng lập tức vui vẻ, muốn mở miệng nói gì đó nhưng lại nhớ tới hành động của mình vừa rồi, bất giác dừng chân, vẻ mặt hổ thẹn.
"Cô nương, ngươi đã đến rồi?"
Mộ Như Nguyệt gật đầu, lạnh lùng nói: "Dẫn ta đi xem hắn."
"Được", Hoàng đế vội vàng gật đầu, "Cô nương, mời đi theo ta." Hắn giớ tay làm tư thế xin mời, vẻ mặt tươi cười.
Mộ Như Nguyệt không nói gì, chỉ yên lặng đi vào.
Trong phòng, thanh niên nằm trên giường, lông mày nhíu chặt, vẻ mặt thống khổ, sắc mặt xanh mét, nhưng vẫn loáng thoáng thấy được dung nhan thanh tú kia."Đi lấy cho ta mấy cây ngân châm, dùng lửa khử trùng, ta muốn bức độc tố trong người hắn ra trước, đúng rồi, chuẩn bị thêm một cái chai." Mộ Như Nguyệt trầm tư nửa ngày, chậm rãi nói.
"Trần Phàm, ngươi đi chuẩn bị." Hoàng đế vội vàng gật đầu, cũng không quay đầu lại phân phó Trần Phàm.
Có lẽ vì Mộ Như Nguyệt chỉ liếc mắt một cái đã nhìn ra đan dược Vu Sơn luyện chế có vấn đề, cho nên hiện tại hắn rất tin tưởng vào nữ nhân này.
Nói không chừng nàng có thể chữa khỏi cho hoàng nhi....
Ánh mắt Hoàng đế sáng rực, không nháy mắt nhìn chằm chằm nữ tử ngồi bên giường.
Không lâu sau, Trần Phàm cầm ngân châm tới, Mộ Như Nguyệt tiện tay cầm một cây ngân châm châm vào thân thể thanh niên, một tia độc tố màu xanh lục trong cơ thể hắn bị bức ra.
Sau đó đám người chứng kiến một màn khiến người ta khiếp sợ.
Nữ tử thật cẩn thận đưa miệng chai vào những chỗ độc tố bị bức ra, đợi những độc tố đó chậm rãi chảy vào trong chai, sau đó dùng khăn voan đậy lại.
Mà bản thân Mộ Như Nguyệt không hề phát hiện những chuyện mình làm đã mang cho người khác cảm giác khủng bố cỡ nào.
Đó không phải độc bình thường mà là thi trùng độc a, nàng lấy thi trùng độc làm gì?
Mọi người nhịn không được rùng mình, ánh mắt nhìn Mộ Như Nguyệt cũng thay đổi....
"Cô nương, vậy là xong sao?" Hoàng đế nhìn thanh niên trên giường, nhíu mày hỏi, "Tại sao hắn còn chưa tỉnh?"
Mộ Như Nguyệt ném cái chai vào nhẫn vô tận, khẽ lắc đầu: "Ta chỉ mới bức độc tố ra ngoài thôi, nhưng độc tố đã ăn sâu vào cốt tủy, cho nên, đây chỉ là bắt đầu, kế tiếp ta muốn luyện chế đan dược, trong vòng sau ngày này đừng cho bất kì kẻ nào đến làm phiền ta, nếu thất bại ta cũng bó tay hết cách."
Hoàng đế vội vàng gật đầu: "Cô nương yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không để bất kì kẻ nào đến quấy rầy, cam đoan cho cô nương một nơi thanh tĩnh để luyện đan, Trần Phàm, Vu Sơn đại sư, chúng ta đi thôi."