Mục lục
Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi - Tiêu Thất Gia (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Cha, người nói Thiên Thừa ca ca tới Quân gia ở rể, thật ra là vì chính bản thân người thôi, ta tin tưởng hắn sẽ không khi dễ ta, còn ngươi lại muốn đem gia tộc Thiên Thừa, hoặc là nói, đem vị sư phụ của Thiên Thừa ca ca cột vào phủ Quận Châu!"

Quân Mạc Nhan ngước mắt nhìn Quân Lâm Thiên, đôi mắt đẹp sáng ngời.

Quân Lâm Thiên chưa từng nghĩ đến, thì ra nữ nhi mình, tâm như gương sáng, cái gì cũng thấu triệt...

"Thiên Thừa ca ca, chúng ta đi thôi."

Quân Mạc Nhan quay đầu nhìn Thiên Thừa Ngôn, nở nụ cười mỹ lệ động lòng người, hiện tại, nàng nhẹ nhõm, vui vẻ, Quân Lâm Thiên chưa từng nhìn thấy nàng như vậy...

"Ta sai rồi sao?" Quân Lâm Thiên ngã ngồi xuống ghế, uể oải nói: "Thì ra chuyện này, ta thật sự sai rồi..."

Nhưng mà, đã không thể bù đắp lại.

Hắn ích kỉ đã làm nữ nhi tổn thương sâu sắc, cho nên nàng sẽ không bao giờ tha thứ cho hắn...

"Thiên Thừa ca ca, cuối cùng chúng ta cũng được ở bên nhau."

Trong sân, Quân Mạc Nhan nắm chặt tay Thiên Thừa Ngôn, tươi cười sáng lạn, trong lòng nàng thật thỏa mãn, hi vọng thời gian có thể dừng lại ở thời khắc này...

"Nhan Nhi, nàng yên tâm, ta nhất định sẽ cho nàng một hôn lễ long trọng." Thiên Thừa Ngôn nắm chặt tay Quân Mạc Nhan, ánh mắt nhu hòa.

Hắn thật không ngờ chuyện sẽ thuận lợi như thế, rốt cuộc hắn cũng được ở bên nữ tử mình yêu, không cần lo lắng phải tách ra nữa...

"Sư phụ!"



Thiên Thừa Ngôn ngước mắt nhìn Mộ Như Nguyệt, buông lỏng tay Quân Mạc Nhan ra, đi đến bên cạnh Mộ Như Nguyệt, cảm kích nói: "Sư phụ, ta thật sự không biết nên cảm tạ người thế nào..."Nếu không có nàng, hắn và Nhan Nhi sẽ không thể ở bên nhau.

Dù đã giải trừ phong ấn, đánh thắng Tần Phi, hắn sẽ chết trong tay Tần Lạc...

Cho nên, đại ân đại đức của Mộ Như Nguyệt, cả đời này hắn cũng không thể báo đáp hết.

"Ngươi đã là đồ nhi của ta thì bất luận thế nào ta cũng sẽ che chở ngươi." Mộ Như Nguyệt cười nhạt, nói.

Lời này như một dòng nước ấm chảy vào lòng hắn làm lòng hắn ấm áp chưa từng có. Có lẽ đời này may mắn nhất chính là thiện tâm cứu nàng về từ trong sa mạc....

"Thiên Thừa, người ta muốn ngươi tìm, thế nào rồi?" Mộ Như Nguyệt quay đầu nhìn Thiên Thừa Ngôn.


Tâm Thiên Thừa Ngôn hơi trầm xuống: "Sư phụ, đến nay còn chưa có tung tích gì của bằng hữu ngươi."


Lúc nói lời này, hắn suýt nữa xấu hổ muốn vùi đầu xuống đất. Sư phụ giúp hắn nhiều như vậy mà ngay cả một người hắn cũng không tìm được....


"Bất quá", tựa như nhận thấy Mộ Như Nguyệt thất vọng, Thiên Thừa Ngôn nói tiếp, "Sư phụ, nếu chúng ta không thể tìm được hắn, tại sao lại không làm hắn tới tìm ngươi?"


Mộ Như Nguyệt nhướng mày: "Giải thích rõ ràng."


"Là thế này", Thiên Thừa Ngôn nói, "Không lâu nữa, ở Hỗn thành cách đây không xa sẽ tổ chức một trận đấu! Trận đấu này thu hút rất nhiều người tới tham gia, cho nên, có lẽ bằng hữu của sư phụ cũng sẽ đến, cho dù hắn không đến đó, sư phụ đoạt được giải quán quân, thanh danh sẽ lan xa, đến lúc đó, hắn sẽ biết đi đâu tìm được sư phụ."


Mộ Như Nguyệt trầm mặc một lát, nửa ngày mới hỏi: "Quy tắc tỷ thí là gì?"


Có lẽ, đề nghị của Thiên Thừa Ngôn quả thật có thể dùng....

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK