Đỗ Phỉ Phỉ mím môi, lạnh lùng nhìn Lệ phi từ ngoài cửa đi vào, hừ lạnh nói: “Ngươi tới đây làm gì?”
“Không có gì, chỉ đến xem chút thôi.”
Lệ phi mỉm cười ngồi xổm xuống, mắt lạnh đánh giá nữ tử chật vật, nhếch nhác trước mắt.
“Đỗ Phỉ Phỉ, ngươi biết không? Phủ tướng quân và phủ thừa tướng có kết cục như hôm nay đều do ngươi hại, ngươi giúp ai không giúp, cố tình muốn giúp nữ nhân kia! Không những làm bản thân ngươi biến thành tù nhân mà còn liên lụy người khác…”
Đỗ Phỉ Phỉ hừ lạnh, quay đầu đi, không thèm nhìn Lệ phi.
Nhưng Lệ phi cũng không bỏ qua, lên tiếng cười nhạo…
“Không biết nữ nhân kia bây giờ trốn đi đâu rồi, ngược lại, ngày mai chính là ngày giỗ của các ngươi! Ha ha ha, ngươi đại khái còn chưa biết bệ hạ đã sửa ý chỉ, trưa mai sẽ thi hành hỏa hình với các ngươi!”
Thân thể Đỗ Phỉ Phỉ hơi chấn động, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại…
“Nếu không còn chuyện gì nữa, ngươi có thể đi được rồi, nhà lao này không nhận nổi Lệ phi đại giá quang lâm.”
Lệ phi hơi rũ mắt, đáy mắt xẹt qua một tia sáng, hít sâu một hơi.
“Đỗ Phỉ Phỉ, ta vốn dĩ muốn thay ngươi cầu tình với bệ hạ, đáng tiếc, ngươi lại tỏ thái độ với ta, một khi đã như vậy cũng đừng trách ta thấy chết không cứu, ngươi cứ ở đây hảo hảo hưởng thụ một đêm cuối cùng này đi.”
Dứt lời, nàng nhìn Đỗ Phỉ Phỉ lần cuối, xoay người rời đi…
Nhìn thân ảnh vừa biến mất, sắc mặt Đỗ Phỉ Phỉ tái nhợt, cười khổ.
Qua ngày mai, có lẽ nàng sẽ không bao giờ nhìn thấy hắn nữa…
Đến lúc này rồi mà trong lòng nàng vẫn nhớ đến nam nhân kia…
“Các ngươi muốn làm gì?”
Ngoài phủ Thất hoàng tử, Vưu Hi vừa muốn ra ngoài liền bị một đám người ngăn cản, hắn giận tím mặt nói: “Ai cho phép các ngươi ngăn cản bổn hoàng tử.”
“Thất hoàng tử, đây là mệnh lệnh của bệ hạ, không cho phép ngài ra khỏi nơi này một bước…” hộ vệ cầm trường thương ngăn trước cửa, mặt không biểu tình nói.
“Các ngươi…”
Vưu Hi tức giận, hung hăng phất vạt áo, xoay người đi vào sân.
Đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến thanh âm cung kính: “Lệ phi nương nương.”
“Bổn cung đến xem Thất hoàng tử, đây là lệnh bài của bệ hạ.”
Lệ phi cười nhạt, đưa lệnh bài thông hành ra.
Hai hộ vệ nhìn nhau, mời nàng đi vào.
“Lệ phi nương nương, mời vào trong.”
“Tốt.” Lệ phi thu hồi lệnh bài, “Các ngươi canh gác ở đây, ta nói với Thất hoàng tử mấy câu rồi ra…”
“Vâng, Lệ phi nương nương.”
---------------
Trong sân, lá phong rụng trên mặt đất thành một tấm thảm đỏ.
Thiếu niên buồn bực ngồi trong đình hóng gió, một thân cẩm y hoa phục, dung nhan tuấn mỹ lộ vẻ phẫn nộ.
Ánh mắt Lệ phi có chút hoảng hốt, mơ mơ màng màng dường như trông thấy thiếu niên nhiều năm trước…
Cảnh còn người mất, hiện giờ nàng là phi tử của Ma hoàng, còn hắn lại là hoàng tử Ma giới…
“Vưu Hi.” Lệ phi khẽ nhấp môi, chậm rãi đi đến chỗ thiếu niên, “Nhiều năm qua ta vẫn chưa có cơ hội trò chuyện với ngươi, hiện tại ngươi có khỏe không?”
Vưu Hi hừ một tiếng, lạnh nhạt nói: “Ta có khỏe hay không, Lệ phi nương nương không nhìn thấy sao?”