Mục lục
Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi - Tiêu Thất Gia (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Tường An

Ngay thời thời điểm Mộ Như Nguyệt xoay người rời đi thì một bàn tay từ phía trước đột nhiên hung hăng đẩy nàng vào trong đám sương mù đen, kèm theo tiếng cười to ha ha đắc ý truyền vào tai...

Văn Hạo và Thu Mi đồng thời quay đầu lại liền nhìn thấy Ân Hoa đẩy Mộ Như Nguyệt vào màn sương mù, sắc mặt hai người lập tức trở nên khó coi.

"Ân Hoa, ngươi đang làm cái gì?"

"Làm cái gì?" Ân Hoa hừ lạnh, "Ta cứu các ngươi đó! Ta đã từng đọc về hắc ám chi khí trong sách cổ, loại sương mù này có thể hoạt động, chỉ cần tiếp xúc với hơi thở của người sống liền vận động! Trừ phi để nó cắn nuốt một người, nếu không nó sẽ đuổi theo đến khi bắt được một sinh vật sống mới ngừng lại, vì cứu mạng các ngươi, nhất định phải hi sinh một người!"

"Vậy sao ngươi không hi sinh đi?" Thu Mi xanh mặt nói.

Có thể tưởng tượng trong lòng nàng hiện giờ phẫn nộ thế nào!

Phải biết rằng Mộ Như Nguyệt rất trọng yếu đối với Nam Dương quận, một trăm Ân Hoa cũng không so được với nàng. Vậy mà một thiên tài như vậy lại bị Ân Hoa hại chết vì tư lợi bản thân, làm sao nàng có thể không phẫn nộ chứ?

"Ngươi đừng ở đây dối trá!" Ân Hoa cười khinh bỉ, "Hơn nữa, các ngươi muốn chết cũng chả sao, nhưng thân phận Lăng thiếu gia tôn quý cỡ nào chứ? Hắn tuyệt đối không thể chết được! Ta nghĩ được chết vì chúng ta, quận chủ nhất định sẽ cảm thấy vinh hạnh, dù sao không phải học viện phái nàng tới đây là muốn nàng đi chịu chết hay sao? Ha ha ha!"

Nữ nhân kia cuối cùng cũng chết!



Trong lòng Ân Hoa hưng phấn chưa từng có, đôi mắt nhỏ lóe sáng, vui sướng khi người gặp họa nói: "Ai bảo nàng không biết tốt xấu muốn đi theo chúng ta thăm dò lăng mộ! Chết cũng chẳng trách được ai!"

Thu Mi siết chặt nắm đấm, tức run cả người, ý cười trên mặt hoàn toàn biến mất.

"Ân Hoa, ngươi rốt cuộc có biết mình đang làm cái gì hay không? Trong lăng mộ rất nhiều nguy cơ, không có nàng, ngươi cho rằng chúng ta có thể thám hiểm toàn bộ sao? Đừng quên, khi chúng ta gặp nguy nan là ai đã cứu chúng ta! Nếu không có nàng cứu giúp, ngươi đã sớm biến thành phân của Hắc long rồi, làm gì còn sống mà hãm hại nàng?"


"Ta cũng không cầu nàng cứu ta!", Ân Hoa trào phúng nói, "Huống chi, nàng cứu ta lúc nào? Nàng muốn cứu bản thân nàng mà thôi, quan trọng nhất là sau khi giết Hắc long, nàng thu hết một mình, cũng không biết chia cho chúng ta, cho nên nàng chết là đúng! Ai bảo nàng quá tham lam!"


"Ngươi..." Thu Mi phẫn nộ, rồi đột nhiên cười lên, tràn ngập châm chọc: "Hắc long là do ma thú của nàng giết, dựa vào cái gì phải chia cho ngươi? Ngươi làm được cái gì? Ân Hoa, ta sớm biết ngươi âm hiểm xảo trá nhưng không ngờ ngươi vong ơn phụ nghĩa đến mức này! Nếu sớm biết như vậy, lúc trước nên để quận chủ giết ngươi!"


Ân Hoa còn muốn nói gì đó, bên tai đột nhiên truyền đến thanh âm lạnh lùng của Lăng Thiên: "Đủ rồi!", hắn nhìn Ân Hoa, nói: "Nàng đã chết cũng không sao, nhưng bởi vì ngươi mà hại Hỏa phượng hoàng cũng biến mất luôn rồi!"


Toàn thân Ân Hoa chấn động: "Lăng thiếu gia..."


"Chúng ta tiếp tục xuất phát." Lăng Thiên cau mày, rõ ràng có chút bất mãn.


Nữ nhân kia nhỏ bé không đáng kể, dù chết cũng chẳng có gì to tát, hắn chỉ tiếc hận ma thú thần vương cao cấp kia...


Đáng tiếc, hiện tại cũng chỉ có thể si tâm vọng tưởng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK