Phanh!
Phanh phanh phanh!
Máu trong cơ thể Lâm San giống như bị mất khống chế, lực lượng trong người cũng bắt đầu đấu đá lung tung, thân thể nàng bỗng bay ngược ra ngoài, máu tươi nhiễm đỏ bộ váy dạ hội....
Mọi người ngây ngốc, hoảng sợ nhìn khuôn mặt âm trầm của nam nhân tuấn mỹ kia, vẻ mặt như nhìn thấy quỷ....
Thật đáng sợ!
Nam nhân này giống như tu la đoạt mạng, nhẹ nhàng phất tay một cái là có thể lấy mạng một người!
"Nàng, không phải người mà ai cũng có thể bôi nhọ! Ai dám vũ nhục nàng, chỉ có một chữ, chết!"
Oanh!
Quanh người nam nhân nổi lên cuồng phong mãnh liệt, trong mắt tựa như có gió lốc, hơi thở túc sát như tu la, tất cả người trong đại sảnh đều im thin thít, không dám thở mạnh.
Mộ Như Nguyệt nhìn Mộ Tranh và Mộ Hạo Thiên rõ ràng đã bị Dạ Vô Trần dọa sợ, vẻ mặt ngả ngớn, nhẹ nhàng cầm lấy tay nam nhân, kì tích là, thời điểm bàn tay mềm mại tinh tế của nữ tử chạm vào tay hắn, khí thế uy áp trên người nam nhân biến mất sạch sẽ.
Toàn bộ đại sảnh khôi phục lại bình thản như lúc đầu, nếu bỏ qua Lâm San ngã trong vũng máu thì giống như chưa hề xảy ra chuyện gì....
"Nương tử", Dạ Vô Trần quay đầu nhìn Mộ Như Nguyệt, ôn nhu hỏi: "Chỉnh dung là cái gì?"
Mọi người sửng sốt, kinh ngạc nhìn Dạ Vô Trần, gia hỏa này rốt cuộc từ đâu tới? Ngay cả chỉnh dung cũng không biết...
"Chỉnh dung chính là, một số người dung mạo tương đối xấu, hoặc là bị hủy dung, đi phẫu thuật thẩm mỹ để đổi thành một gương mặt xinh đẹp hơn, đương nhiên, cũng có không ít nữ nhân xinh đẹp đi chỉnh dung làm bản thân xấu đi, chính là thuật dịch dung ở cổ đại! Chẳng qua là không thể khôi phục như cũ giống như thuật dịch dung!"
"Nương tử muốn đem mình chỉnh xấu đi sao?" Dạ Vô Trần nhướng mày, "Cũng không tồi, như vậy sẽ không có nhiều nam nhân chạy theo nàng nữa, miễn cho nàng ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt!"
"Dạ Vô Trần!" mặt Mộ Như Nguyệt đen lại, "Ngươi nói ta trêu hoa ghẹo nguyệt?"
"Không phải sao?" Dạ Vô Trần cười cười, ôm Mộ Như Nguyệt vào ngực, "Chúng ta quen nhau mười mấy năm, nàng thử đếm xem, nàng đã trêu chọc bao nhiêu nam nhân rồi? Một Phượng Kinh Thiên, một Bạch Trạch, hiện giờ còn thêm một Bắc Quân..."
Hắn khẽ nheo mắt, đáy mắt xẹt qua một tia nguy hiểm, âm trầm nói: "Nàng nói... nàng trêu chọc ít nam nhân?"
Sắc mặt Mộ Như Nguyệt ngày càng đen hơn, hung hăng trừng mắt Dạ Vô Trần: "Chàng thì trêu chọc ít hoa đào sao?"
"Nhưng mà, bên cạnh ta chỉ có một mình nương tử a." Dạ Vô Trần ủy khuất nhìn Mộ Như Nguyệt, nghiễm nhiên là bộ dáng đứa nhỏ bị khi dễ.