Đêm. Ánh trăng như nước, gió đêm luồn qua kẽ lá phát ra tiếng vang xào xạc.
Mộ Như Nguyệt đang nằm trên giường chợt mở mắt ra, đáy mắt xẹt qua tia sáng sắc bén, ngay sau đó là vô số thanh kiếm xuyên qua cửa sổ, lao về phía Mộ Như Nguyệt bằng tốc độ sét đánh.
Mộ Như Nguyệt không nói gì, trên người bốc lên ngọn lửa mãnh liệt, những thanh kiếm kia còn chưa tới gần nàng thì đã bị thiêu thành tro tàn...
Đột nhiên, một cái bóng trắng phá cửa sổ xông vào phòng, đứng trước mặt Mộ Như Nguyệt.
"Các ngươi là ai?" Mộ Như Nguyệt khẽ nhíu mày, lạnh nhạt hỏi.
Ở hoàng thành, nàng chỉ có một kẻ thù, chính là Tôn Diệu đại thống lĩnh.
Nhưng nàng tin tưởng, Tôn Diệu đã biết thực lực của nàng và Hoàng Nhi rồi, chắc chắn sẽ không phái đám kiến hôi này tới ám sát.
Cho nên, những người này tuyệt đối không phải người của Tôn Diệu.
"Hừ."
Bạch y nữ tử cầm đầu hừ lạnh một tiếng, cũng không trả lời Mộ Như Nguyệt mà vung trường kiếm lên, nhanh như chớp đâm vào mặt Mộ Như Nguyệt.
Nàng không giết mà là muốn hủy hoại dung nhan khuynh quốc khuynh thành kia.
Bởi vậy, Mộ Như Nguyệt kết luận, bọn họ không phải thuộc hạ của Tôn Diệu.
Nếu đã như vậy, cũng chỉ có một người...
Đột nhiên, trong đầu Mộ Như Nguyệt hiện lên một khuôn mặt.
Mặc dù không biết nữ nhân kia có thù hận gì với mình, nhưng Mộ Như Nguyệt nàng cũng khong phải loại người ngồi yên cho người ta ám toán...
Thấy mũi kiếm sắp đâm vào mặt Mộ Như Nguyệt, khóe môi Ngưng Nguyệt nở nụ cười lãnh lẽo, không ai thấy rõ động tác của nàng, mọi người chỉ thấy một đạo bạch quang xẹt qua, nàng đã xuất hiện trước mặt Mộ Như Nguyệt.
Lúc này, tất cả đều cho rằng Mộ Như Nguyệt không thể tránh thoát một chiêu này, vì dù sao Ngưng Nguyệt cũng là thị nữ có thực lực mạnh nhất bên cạnh đại tiểu thư, ngay cả một số thiên tài vương công quý tộc cũng không bằng nàng.
Chỉ dựa vào nữ nhân này làm sao có thể tránh thoát công kích của Ngưng Nguyệt?
Nhìn đi, nữ nhân kia rõ ràng đã bị dọa choáng váng, không dám động đậy chút nào, giống như ngây dại...
Nhưng đúng lúc này, sắc mặt Ngưng Nguyệt bỗng thay đổi.
Kiếm của nàng tới trước mặt Mộ Như Nguyệt rồi nhưng làm thế nào cũng không thể tiến thêm được, giống như có một tấm chắn vô hình chắn trước mặt đối phương.
Chỉ thiếu một chút nữa thôi...
Tay Ngưng Nguyệt dùng lực mạnh thế nào cũng không thể tiến thêm dù chỉ một tấc, trên trán nàng bắt đầu toát mồ hôi lạnh, kinh ngạc ngẩng đầu lên liền đối diện với một đôi mắt cười như không cười...
"Thế nào?" Mộ Như Nguyệt nhếch môi, "Ta đứng đây cho ngươi giết đó, sao ngươi không giết đi?"
Tình huống hiện tại, chỉ có một mình Ngưng Nguyệt biết.
Những người phía sau đều hai mặt nhìn nhau, không biết Ngưng Nguyệt đang làm cái quỷ gì.
"Ngưng Nguyệt, sao ngươi không động thủ? Đừng quên mệnh lệnh của chủ tử, chẳng lẽ ngươi mềm lòng với kẻ địch?"
"Đúng vậy, Ngưng Nguyệt, ngươi mau hủy dung nữ nhân này đi, chúng ta còn trở về công đạo với chủ tử."
Nghe mọi người không kiên nhẫn thúc giục, Ngưng Nguyệt quả thật khổ mà không nói nên lời.
Chẳng lẽ muốn nàng nói, ngay cả thân thể đối phương nàng cũng không thể tới gần?
Có thể làm được như vậy, chứng tỏ thực lực nữ nhân này mạnh hơn nàng không chỉ một chút.
Cho dù có thể tiếp cận, chỉ sợ kiếm của mình cũng chỉ có thể gãi ngứa cho nàng mà thôi.
Xem ra, tiểu thư đã xem thường nữ nhân này...