Bỗng nhiên, lòng bàn tay Mộ Như Nguyệt bùng lên một ngọn lửa đỏ bao quanh thánh quả…
Sau đó, nàng không hề do dự, nuốt thánh quả vào bụng.
Oanh!
Hơi thở mãnh liệt đột nhiên truyền tới làm Mộ Như Nguyệt phun một ngụm máu tươi, sắc mặt trắng bệch…
“Ngu ngốc!”
Hắc y nhân hồi phục tinh thần, cười lạnh.
Nữ nhân này đúng là quá ngu ngốc!
Cứ như vậy nuốt thánh quả…
Rốt cuộc nàng có biết đó là thứ gì hay không?
Oanh!
Ầm ầm ầm!
Lực lượng cường đại đấu đá tứ tung trong cơ thể Mộ Như Nguyệt, kinh mạch toàn thân đều căng ra, gân xanh trên mu bàn tay như muốn nổ tung…
Con ngươi hắc y nhân co rụt lại.
Nhìn biểu tình hiện tại liền có thể biết được nàng đang chịu đựng thống khổ cỡ nào, loại thống khổ này, dù là hắn cũng không cách nào chịu được…
Vậy mà, nàng lại dựa vào nghị lực của bản thân, cố gắng chịu đựng!
Nếu để nàng sống sót rời đi, kế hoạch của bọn họ sẽ bị ảnh hưởng rất lớn…
“Không được, tuyệt đối không thể để nàng tiếp tục mạnh lên, nữ nhân này quá khủng bố, mình cần phải lập tức giải quyết nàng!”Ánh mắt hắc y nhân lóe lên, nhằm về phía Mộ Như Nguyệt.
Trường kiếm trong tay hắn hung hăng chém xuống, một đạo kiếm quanh xanh biếc bổ về phía Mộ Như Nguyệt, nhưng còn chưa đến gần thì đã bị khí thế tản ra từ trên người nàng mạnh mẽ đánh tan…
“Đây chính là lực lượng thánh quả!”
Trong lòng hắc y nhân cực kỳ chấn động, hắn quả thật không thể tưởng tượng nổi, vì sao nữ nhân này nuốt toàn bộ thánh quả vào bụng mà vẫn có thể sống sót…
Phải biết rằng, dù là cường giả tôn thượng khi dùng thánh quả cũng phải ăn từng chút một rồi chậm rãi hấp thu, chứ sẽ không điên cuồng một ngụm nuốt hết như nàng…
Lực lượng trên người Mộ Như Nguyệt dần dần tiêu tán, sau đó, một đạo hơi thở khác bộc phát, xua tan không trung u ám…
“Tôn thượng!”
Hắc y nhân hít một ngụm lãnh khí, không dám tin nhìn Mộ Như Nguyệt.
Nàng thế nhưng đột phá đến tôn thượng…
“Bây giờ, nên đến lượt ta rồi chứ?” Mộ Như Nguyệt cười nhạt, nhìn vẻ mặt kinh ngạc của hắc y nhân, trong mắt hàm chứa ý cười: “Vừa rồi có vẻ ngươi đánh rất thống khoái, vậy tiếp theo cũng nên đến lượt ta…”
Nàng chậm rãi nâng tay lên, một thanh kiếm rực lửa xuất hiện…
Ánh lửa đỏ rực rỡ tươi đẹp phản chiếu trong mắt nàng, tóc đen bay múa theo ngọn lửa trong bóng đêm, từ xa nhìn lại kinh diễm không nói nên lời…
“Ngươi rốt cuộc đã làm thế nào?” hắc y nhân siết chặt nắm đấm, xanh mặt hỏi.
“Rất đơn giản, ta có cửu trọng hỏa, có thể đảm bảo thân thể và linh hồn bất diệt! Nếu không có cửu trọng hỏa hỗ trợ, có lẽ ta thật sự sẽ nổ tan xác mà chết!”
Sau khi nàng đến địa ngục, cửu trọng hỏa là át chủ bài lớn nhất của nàng...
“Bây giờ có thể nói cho ta biết bí mật của các ngươi chưa?”
Hắc y nhân người điên cuồng: “Bí mật? Ngươi cho rằng ta sẽ nói sao? Dù hồn phi phách tán ta cũng sẽ không nói cho ngươi biết mục đích của chúng ta!”