Ánh mắt Mộ Như Nguyệt lạnh nhạt, ngữ khí cũng không nóng không lạnh: "Chỉ là một người ở tạm mà thôi, ta không có quan hệ gì với Tiêu gia ở Trung Châu đại lục."
"Tiêu gia ở Trung Châu đại lục?" Hoàng đế ngẩn người, khó hiểu nhìn nữ tử trước mắt.
"Phải", Mộ Như Nguyệt cười lạnh nói, "Bởi vì ta là hậu nhân của Tiêu Vân, cho nên đã sớm bị trục xuất khỏi nói này từ nhiều năm trước, Tiêu gia mà ta nói không phải là Tiêu gia này mà là Tiêu gia mà Tiêu Vân đã lập nên."
Sắc mặt Hoàng đế đột nhiên đại biến, ánh mắt chấn động.
"Ngươi là hậu nhân của Tiêu Vân?"
"Không sai, tổ tiên của ta là Tiêu Vân."
"Cô nương", Hoàng đế ngẩn ra, "Hôm nay ngươi cứu nhi tử ta yêu thương nhất cho nên ngươi là ân nhân của Huyền gia chúng ta, có một việc ta đã giấu trong lòng thật sâu, bây giờ gặp được hậu nhân của Tiêu Vân, không thể không nói ra..."
Mộ Như Nguyệt cau mày, vẻ mặt cổ quái nhìn hoàng đế Huyền Viễn.
"Thật ra chuyện của Tiêu Vân năm đó, gia tộc chúng ta cũng tham dự", Huyền Viễn cười khổ, áy náy nói, "Khi những chuyện này phát sinh, ta vẫn còn chưa sinh ra, không rõ tình huống khi đó, chỉ nghe tổ phụ kể lại mà thôi, gia tộc chúng ta thật xin lỗi Tiêu Vân."
Sắc mặt Mộ Như Nguyệt trầm xuống: "Rốt cuộc chuyện là thế nào?"
Ngày đó, Tiêu Vân rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Huyền Viễn lắc đầu, than nhẹ: "Cô nương có biết Diêu gia?"
"Diêu gia?"
"Phải", Huyền Viễn khẽ gật đầu, "Ở đại lục này có bốn thế lực đứng đầu, là Dược Tông, Võ Tông, Thánh Môn và Diêu gia. Bốn thế lực này có quyền thế ngập trời, áp đảo những đế quốc chúng ta, giữa các thế lực lớn còn có quy định, không được ra tay với người thường, nhưng mà một chi thứ của Diêu gia năm đó biết được thiên phú của Tiêu Vân..."
"Năm ấy Tiêu Vân còn chưa tròn 18 tuổi đã đạt đến đỉnh thiên phú, người như vậy là thiên tài cỡ nào? Cho nên, một chi thứ của Diêu gia vọng tưởng muốn Tiêu Vân làm con rể."
"Nhưng Tiêu Vân tâm cao khí ngạo sao có thể đồng ý? Càng không tiếc trở mặt với chi thứ của Diêu gia kia, sau đó mới bị hãm hại, năm đó nếu không phải gia tộc chúng ta trợ giúp Diêu gia, bọn họ cũng không thể thành công phế thực lực của hắn, tổ phụ nói với ta, hắn vĩnh viễn không thể quên một câu nói cuối cùng của chi thứ Diêu gia..."
"Nếu thiên tài không thể làm việc cho ta, vậy ta sẽ không tiếc hủy diệt, khiến hắn nếm nỗi thống khổ không thể đột phá! Chuyện đó chính là hành vi khiến tổ phụ hối hận nhất từ lúc chào đời đến nay, nhưng chi thứ Diêu gia kia lại dùng tính mạng của lê dân bá tánh ra uy hiếp, hắn không thể không làm như thế!"
Huyền Viễn khẽ nhắm mắt lại, thật lâu sau mới mở mắt ra, cười khổ nói: "Cô nương, thật may mắn ngươi là nữ tử, sau khi chi thứ Diêu gia kia phế thực lực của Tiêu Vân, từng nói một câu, nếu sau này hậu nhân của hắn xuất hiện thiên tài tuyệt thế, nữ tử thì cưỡng bách làm thiếp, nam tử thì phải ở rể Diêu gia, cống hiến cho Diêu gia cả đời, cũng may hậu nhân của vị Diêu gia kia chỉ có một nữ tử chi chữ thiên tên Diêu Thiên Vũ."
"Diêu Thiên Vũ? Chi chữ thiên?" Mộ Như Nguyệt khó hiểu nhíu mày, ánh mắt nghi hoặc nhìn Huyền Viễn.
"Không sai", Huyền Viễn gật đầu, "Trong một gia tộc như Diêu gia chia làm các chi, chi thứ chỉ có thể dùng chữ 'thiên', còn chữ 'vân' cao quý chỉ có dòng chính mới được dùng, người nhìn trúng thiên phú của Tiêu Vân chính là chi thứ của Diêu gia."