Thời gian chậm rãi trôi qua, mọi người nôn nóng chờ đợi, ngay tại thời điểm bọn họ có chút không kiên nhẫn, trên bầu trời mây đen kéo đến, sấm sét ầm ầm đánh xuống, chấn vang cả Diêu gia....
Diêu Lâm trợn to mắt, giật mình nói: "Lôi kiếp màu xám? Đan dược sư thiên giai sơ cấp?"
Không sai!
Chỉ có lúc đan dược sư thiên giai sơ cấp luyện đan mới xuất hiện lôi kiếp mà xám...
Nhất thời, mọi người đều ngây ngẩn, không ai ngờ tới Mộ Như Nguyệt thật sự là một đan dược sư thiên giai sơ cấp....
Điều này khiến mọi người hoảng sợ.
Lôi kiếp hạ xuống liên tục một hồi lâu rồi chậm rãi tan đi, sau đó, cửa phòng mở ra, hai thân ảnh một trắng một tím xuất hiện trong tầm mắt mọi người.
Vạt áo bạch y nữ tử nhẹ bay, tóc đen lướt nhẹ qua dung nhan tuyệt mỹ, y phục sạch sẽ tựa như chưa hề trải qua trận lôi kiếp vừa rồi....
"Nguyệt Nhi!!!"
Diêu Vân Thanh vui vẻ, chạy đến bên cạnh Mộ Như Nguyệt, khẩn trương hỏi: "Thế nào? Gia gia ta..."
Mộ Như Nguyệt khẽ cười nói: "May mắn không làm nhục mệnh."
Lời này tựa như sét đánh ngang tai làm Diêu Vân Thanh run lên, hoảng loạn bụm mặt, nước mắt chảy xuống.
Thật tốt quá!
Rốt cuộc gia gia đã bình phục lại...
Nghĩ đến đây, Diêu Vân Thanh kích động, nước mắt nước mũi tèm nhem.Trời biết nàng chờ giờ khắc này đã bao lâu rồi....
"Phụ thân hắn... bình phục?" Diêu Lâm ngây dại, trong mắt lộ vẻ kinh hoảng, trùng hợp lại bị Tôn giả bắt gặp.
Hắn khẽ cau mày, nhưng không nói thêm gì, quay đầu hỏi Mộ Như Nguyệt: "Khi nào gia chủ có thể tỉnh lại?"
Đang nói, bỗng nhiên trong phòng truyền ra tiếng ho khẽ.
Diêu Vân Thanh chạy vào phòng, nhìn lão giả đã tỉnh lại, thanh âm nghẹn ngào: "Gia gia, ngươi.... ngươi không có việc gì?"
"Thanh Nhi, thời gian này vất vả ngươi", Diêu Quân cười cười, không cần suy nghĩ hắn cũng biết trong khoảng thời gian này Diêu gia đã xảy ra những chuyện gì.
Đột nhiên, hắn khẽ nheo mắt, phẫn nộ nhìn về phía một thân ảnh đang né tránh, lấp ló ngoài cửa.
"Tiểu tử thúi, lăn vào đây cho lão tử!"
Diêu Quân phẫn nộ hét lớn, ánh mắt như muốn đem đối phương bầm thây vạn đoạn!
Diêu Lâm sợ tới mức hai chân mềm nhũn, trực tiếp quỳ gối trước mặt Diêu Quân, vẻ mặt khóc tang, nói: "Cha, nhi tử nhất thời hồ đồ, ta không cố ý làm ra chuyện như vậy, ngươi tha thứ cho nhi tử đi!"
"Ha ha ha!"
Diêu Quân cười điên cuồng, hắn khẽ nhắm mắt lại, khuôn mặt già nua thống khổ.
"Nhi tử tốt a, ngươi thật sự là nhi tử tốt của ta!"
Mọi người không hiểu rõ lắm, hẳn là Nhị gia đã làm chuyện gì đó chọc giận gia chủ...
"Gia chủ!" Tôn giả nhíu mày, quét mắt về phía Diêu Lâm phát run quỳ ở đó, hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì?"