Thánh Nguyệt phu nhân đang nói gì đó với Tiêu Thiên Vũ, thỉnh thoảng lại phát ra tiếng cười vui vẻ, đột nhiên nhìn thấy thiếu nữ từ bên ngoài đi vào, ý cười trên mặt càng đậm.
“Nguyệt Nhi, ta và cha ngươi đang thương lượng xem khi nào trở về Tiêu gia để ngươi nhận tổ quy tông, gia gia gặp ngươi nhất định sẽ rất vui.”
Mộ Như Nguyệt nhìn gương mặt ôn nhu của Thánh Nguyệt phu nhân, khóe môi khẽ cong lên: “Chờ ta an bài tốt mọi chuyện ở đây rồi sẽ cùng các ngươi trở về một chuyến.”
Chỉ trở về một chuyến mà thôi...
Nàng còn có rất nhiều việc cần phải hoàn thành, không thể cứ luôn ở lại Tiêu gia.
Vô Trần...
Bỗng nhiên, trước mặt Mộ Như Nguyệt hiện lên đôi mắt tím tràn ngập thống khổ cùng bi thương đêm qua, trong lòng tựa như bị thứ gì hung hăng đâm vào.
Đau nhói khiến nàng hơi nhăn mày.
Người kia, sẽ là Vô Trần sao?
Nếu không phải Vô Trần, vậy là người phương nào?
“Cha, nương, ta có một việc muốn hỏi các ngươi.”
Thánh Nguyệt phu nhân cùng Tiêu Thiên Vũ nhìn nhau, lại quay đầu nhìn Mộ Như Nguyệt, ôn nhu cười cười: “Nguyệt Nhi, có chuyện gì cứ nói đi.”
“Không biết các ngươi có từng nghe nói qua một người tên Bạch Trạch không?”
Bạch Trạch, nam nhân tuấn mỹ như trích tiên kia, nam nhân khiến nàng không thể quên được, nàng vẫn luôn cảm thấy nhìn như đã từng quen biết hắn, nhưng lại không nghĩ ra đã gặp ở đâu.
“Bạch Trạch?” Tiêu Thiên Vũ nhíu mày, “Ta nhớ rõ trong sách cổ có ghi lại, hình như Bạch Trạch là tên một mãnh thú thượng cổ.”
Mãnh thú thượng cổ?
Mộ Như Nguyệt hơi sửng sốt, nam nhân nhìn kiểu gì cũng không cảm thấy hung hãn a.
“Cha, ngươi biết chi tiết tỉ mỉ hơn không?”
Tiêu Thiên Vũ nhìn Mộ Như Nguyệt, khẽ thở dài một hơi: “Chuyện này ta cũng không rõ lắm, lúc trước hình như Bạch Trạch là cường giả một phương ở Trung Châu, hắn cùng một cường giả loài người lập khế ước, làm bạn với nhau chinh chiến tứ phương, sau đó người kia biến mất, có người nói người kia đã chết, cũng có người nói người kia thành thần, lời đồn gì cũng có, sau khi người nọ biến mất, Bạch Trạch cũng mất tung mất tích trên đại lục này, dù sao chúng ta cũng không phải người Trung Châu, không biết rõ ràng tình huống cụ thể.”Mộ Như Nguyệt nhướng mày.
Xem ra muốn làm rõ nghi hoặc trong lòng, nàng phải đến Trung Châu một chuyến...
Mặc dù Mộ Như Nguyệt không phải người của đại lục này, nhưng cũng biết Trung Châu là nói ngư long hỗn tạp, cường giả vô số, nếu muốn đến đó, thực lực hiện tại của nàng vẫn chưa đủ...
“Chờ ta ba ngày, trong vòng ba ngày này ta sẽ an bài tất cả chuyện ở đây, sau đó theo các ngươi đi Tiêu gia.”
Nói thật, Mộ Như Nguyệt cũng không muốn đi Thánh cảnh, nhưng vì Thánh Nguyệt phu nhân, nàng vẫn lựa chọn nhận tổ quy tông...
--------------
Trời trong nắng ấm.
Trong từ đường gia tộc Tiêu gia ở Thánh cảnh, Tiêu lão gia than nhẹ một tiếng, ánh mắt thường thường liếc ra phía ngoài, trên khuôn mặt già nua hiện lên vẻ lo âu.
Vũ Nhi cùng Ngọc Nhi đã đi được một thời gian rồi, sao còn chưa trở về? Chẳng lẽ cháu gái xảy ra vấn đề gì cho nên mới trì hoãn?
Dần dần, Tiêu lão gia có chút đứng ngồi không yên.
Mười mấy năm trước, nếu mình cường thế hơn một chút, có lẽ sẽ không xảy ra chuyện như thế, đều là vì mình không thể áp chế mấy cái lão bất tử kia, cho nên mới để kẻ xấu có cơ hội thừa nước đục thả câu.
Nói cho cùng, là hắn có lỗi với đôi vợ chồng này, còn có nữ nhi bọn họ...
Mười mấy năm, mười mấy năm này hắn cũng không sống dễ chịu, mỗi thời mỗi khắc đều chịu đựng dày vò, lo sợ cốt nhục Tiêu gia ở bên ngoài bị khi dễ...