“Ngươi nói nhân loại kia sao?” nữ tử bĩu môi, đáy mắt xẹt qua tia khinh thường, “Nhiệm vụ lần này của Ám Nguyệt chúng ta là thí luyện ở rừng ma giới, nàng cũng ở trong đội ngũ thí luyện, chẳng qua không cùng đội với chúng ta.”
“Chậc chậc, Tiêu Uyển kia cùng đội với Ngọc Nhã, nữ nhi của môn chủ, trước nay đều tâm cao khí ngạo, khinh thường nhân loại, cho nên nếu bọn họ cùng một đội, chỉ sợ Tiêu Uyển kia không được sống tốt…”
Sắc mặt Mộ Như Nguyệt trầm xuống: “Các nàng đang ở đâu?”
Nữ tử nhỏ xinh rốt cuộc phát hiện có chút không thích hợp, cho nên đối với câu hỏi này lại không mở miệng nói gì nữa…
“Hồ Điệp, ngươi lắm miệng làm gì?”
Thanh niên bên cạnh hung hăng trừng mắt nữ tử, ánh mắt lãnh ngạo quét về phía Mộ Như Nguyệt.
“Nhân loại, ta mặc kệ ngươi có quan hệ gì với Tiêu Uyển, vẫn đừng nên xen vào chuyện của Ám Nguyệt phái chúng ta! Đặc biệt, Ngọc Nhã tiểu thư là nữ nhi của môn chủ, ngươi tuyệt đối không đắc tội nổi, mà chúng ta cũng không thể đắc tội nàng, cho nên ta sẽ không nói cho ngươi biết hành tung của Ngọc Nhã tiểu thư và Tiêu Uyển!”
Hắn cho rằng nữ nhân này một thân một mình, không có gì phải sợ hãi, căn bản không cần kiêng kị thực lực của nàng…
Phạm vi rừng ma giới rất rộng, nếu không biết chính xác phương hướng, Mộ Như Nguyệt chỉ sợ rất khó tìm được Tiêu Uyển.
Mà nếu đi theo mấy người này, có lẽ sẽ có lúc bọn họ tụ hợp, đến lúc đó có thể tìm được Tiêu Uyển…
Đáy mắt Mộ Như Nguyệt lập lòe vài cái, nói: “Các ngươi hiểu lầm, ta nghe nói ở Ma giới cũng có nhân loại giống ta nên cảm thấy tò mò thôi, muốn gặp một lần cho biết, có điều, các ngươi cũng biết ta một mình đi vào rừng ma giới quá mức nguy hiểm, không biết các ngươi có thể cho ta gia nhập đội ngũ của các ngươi hay không?”
Nếu là trước đây, Mộ Như Nguyệt căn bản sẽ không nói như vậy.Nhưng vì tìm Tiêu Uyển, nàng không còn cách nào khác…
Mặc dù sau khi rời khỏi rừng ma giới cũng có thể đến Ám Nguyệt phái tìm Tiêu Uyển nhưng ai biết trong rừng sẽ xảy ra chuyện gì, cho nên, nàng muốn mau chóng tìm được Tiêu Uyển…
“Không được!” thanh niên kia lạnh lùng cự tuyệt, “Môn phái chúng ta đến đây là để rèn luyện, tuyệt đối không thể cho người ngoài gia nhập! Huống chi ngươi còn là nhân loại!”
“Phải không?” khóe môi Mộ Như Nguyệt khẽ cong lên, “Vậy cũng không còn cách nào.”
Vừa nói, nàng vừa giơ tay ra, trong lòng bàn tay xuất hiện một khối lệnh bài, giống như đang thưởng thức.
Thời điểm nhìn thấy lệnh bài, mọi người đều biến sắc.
“Lệnh bài Ma thành? Ngươi là người Ma thành?”
Lệnh bài này lấy được từ chỗ Ngũ hoàng tử, có lẽ vì Ma hoàng quá tự tin vào thực lực của mình cho nên cũng không thu hồi lệnh bài.
Hiện tại, đúng lúc trở thành lợi thế trong tay Mộ Như Nguyệt…
“Ta có chút giao tình với hoàng tử hoàng tộc mà thôi, đây là đồ hắn giao cho ta, thế nào, lệnh bài này rất hữu dụng sao?” Mộ Như Nguyệt chớp chớp mắt, tò mò nhìn mấy người phía trước.
Thanh niên hung hăng hít vào một hơi: “Lệnh bài ma tộc có thể triệu tập tất cả mọi người ngoài Ma thành! Nếu ngươi có lệnh bài, vậy chúng ta sẽ tiễn ngươi một đường…”
Lời này tựa như nằm trong dự kiến của Mộ Như Nguyệt, nàng cười khẽ nói: “Vậy làm phiền các vị.”
Tuy nói như thế, nhưng trong lòng những ma nhân kia vẫn rất khinh thường nhân loại.