Trong tình cảnh này, Đan Ẩn thế nhưng còn bỏ đá xuống giếng...
Chỉ cần nghĩ đến thanh âm châm chọc của hắn, Trúc Ngư Nhi siết chặt nắm đấm, trong lòng tràn đầy phẫn nộ và không cam lòng...
Không!
Nàng vất vả lắm mới đi được tới bước này, tuyệt đối không thể thất bại!
"Người tới, bắt hết những người nói hươu nói vượn này lại cho ta!"
Tĩnh...
Toàn bộ Tây Uyển đều chìm trong yên tĩnh.
Không ai có động tác gì, giống như không nghe thấy lời nàng nói...
Trúc Ngư Nhi tuyệt vọng, nàng cực khổ cống hiến cho Thần Môn bao nhiêu năm, cuối cùng bọn họ lại đối đãi với nàng như vậy?
"Ha ha!"
Nghĩ đến đây nàng nhịn không được cười phá lên.
"Tốt, một đám các ngươi đều rất tốt, lựa chọn tin tưởng Lâm Nhược Ngữ này mà không chịu tin ta, các ngươi đã quên sao? Thời điểm Thần Môn không gượng dậy nổi, là ai đứng ra chống đỡ Thần Môn! Ta đối với Vô Vong một mảnh tình thâm, đối với Thần Môn cũng rất nhiều tình cảm, ta sẽ hại hắn sao? Nếu các ngươi đã không tin tưởng ta, vậy vị trí môn chủ Thần Môn, ta không làm cũng được, để cho Lâm Nhược Ngữ làm đi."
Lời này giống như tảng đá ném vào mặt hồ tĩnh lặng khởi dậy tầng tầng gợn sóng, làm mọi người hít sâu một hơi.
Trúc Ngư Nhi nói không sai.
Ngàn năm qua, nàng đã vì Thần Môn trả giá quá nhiều, làm sao có thể tổn thương nam nhân mình yêu chân thành chứ?
"Ngư Nhi cô nương, xin lỗi, chúng ta cũng chỉ muốn biết trong Tây Uyển rốt cuộc có thứ gì mà thôi, không phải là không tín nhiệm ngươi."
"Ngư Nhi cô nương làm tất cả vì Thần Môn, chúng ta đều biết rõ, sẽ không tùy tiện nghe mấy lời ba xạo của người ngoài...""Ta xin lỗi vì hành vi vừa rồi, hi vọng Ngư Nhi cô nương tiếp tục ở lại trợ giúp Thần Môn chúng ta."
Thanh âm áy náy, cầu khẩn của mọi người đều lọt vào tai Trúc Ngư Nhi.
Khóe môi nàng gợi lên ý cười không dễ phát hiện, ánh mắt nhìn Lâm Nhược Ngữ lộ ra nhàn nhạt đắc ý...
Lâm Nhược Ngữ, chỉ bằng ngươi, mơ tưởng đấu với ta! Ta trợ giúp Thần Môn cả ngàn năm, dù thế nào bọn họ cũng sẽ không vứt bỏ ta để đi theo nữ nhân như ngươi!
"Bây giờ ta ra lệnh cho tất cả mọi người, bắt hết những người hại chết Vô Vong đại nhân lại cho ta, không buông tha một bất cứ ai!" Trúc Ngư Nhi phất tay, lạnh giọng ra lệnh.
"Vâng, Ngư Nhi cô nương."
Mọi người lập tức lấy vũ khí ra, như hổ rình mồi vây công đám người Mộ Như Nguyệt...
Áo bào tím tung bay trong gió, tà mị bức người.
Nam nhân bảo hộ Mộ Như Nguyệt trong ngực, đôi mắt tím âm trầm nồng đậm hàn ý làm nhiệt độ xung quanh cũng giảm đi vài phần.
Cùng lúc này, đám người Thông Huyền cũng làm tốt chuẩn bị chiến đấu.
Nhìn một màn này, Huyền Quan bất đắc dĩ thở dài.
Lời nên nói hắn đã nói rồi, Ngư Nhi cô nương khăng khăng như thế, hắn cũng không còn cách nào, đáng tiếc, từ nay về sau hắn mất đi một đối thủ...
Oanh!
Lúc mọi người tới gần, trên người Mộ Như Nguyệt đột nhiên bùng lên một ngọn lửa mãnh liệt.
Ngọn lửa trực tiếp bắn thẳng lên không trung, biến thành một con phượng hoàng đỏ rực...
Chẳng mấy chốc, trước ánh mắt của mọi người, thân thể phượng hoàng được ánh lửa bao trùm, sau đó một thân ảnh quyến rũ xuất hiện giữa không trung...
"Hỏa phượng!" trong lòng Huyền Quan chấn động, thất thanh kêu lên: "Là Hỏa phượng cô nương, tại sao ngươi lại ở đây?"
Năm đó, Hỏa phượng là ma thú bên cạnh Vô Vong, người Thần Môn không ai là không biết điều này...