Mục lục
Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi - Tiêu Thất Gia (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Tường An

Không biết sao, lúc nhìn vào đôi mắt tên khất cái kia, Mộ Như Nguyệt tự dưng có cảm giác quen thuộc.

"Người kia... là ai?"

Vô Vong tò mò nhìn thân ảnh rời đi, vẻ mặt nghi hoặc nhìn Mộ Như Nguyệt.

"Không rõ lắm, chỉ cảm thấy có chút quen thuộc, thôi, chúng ta đến giao nhân tộc trước."

Dứt lời, nàng nhịn không được quay đầu nhìn phía sau, lại phát hiện tên khất cái kia đã mất tung mất tích...

Trong một con hẻm nhỏ, khất cái dựa lưng vào tường, hai hàng nước mắt lặng lẽ chảy xuống, nàng nhịn không được giơ đôi tay run rẩy lau nước mắt...

"Hắn tỉnh, hắn thật sự tỉnh..."

Nhưng nàng lại không cách nào tiến lên gặp bọn họ...

Biết cha con bọn họ bình an, nàng rốt cuộc cũng yên tâm...

"Ngươi nói cái gì?"

Trong mật thất âm u, nữ tử đội đấu lạp nghe người trước mặt nói xong, sắc mặt liền tái nhợt.



"Ngươi thế nhưng để nàng chạy thoát? Ngươi phải biết hiện tại là thời điểm mấu chốt, nếu nàng gây ra chuyện gì, mọi nỗ lực của chúng ta đều uổng phí!"

Nam nhân lạnh lùng liếc nữ tử, mặt không biểu tình nói: "Ngươi không cần quá lo lắng, an tâm làm tốt chuyện của ngươi là đủ rồi, những nơi nàng có khả năng đi đều có người của ta, căn bản không bước vào được, hơn nữa với bộ dáng của nàng hiện tại cũng sẽ không xuất hiện trước mặt nam nhân mình yêu, sẽ chỉ nghĩ biện pháp mật báo, đáng tiếc, nàng sẽ không có cơ hội này..."

"Nhưng mà..." nữ tử cắn môi, vẫn có chút không cam lòng, "Không phải Đan gia các ngươi rất cường đại à? Sao lại để cho một phế vật mất hết thực lực trốn thoát! Chẳng lẽ người của ngươi đều để trang trí?"

Nghe vậy, sắc mặt nam nhân trầm xuống: "Đừng quên, nếu ta không cứu ngươi thì ngươi đã sớm là một cỗ thi thể rồi, lúc đó ta tính giết nàng, là ngươi muốn giữ nàng lại để chậm rãi tra tấn, nếu không làm sao xảy ra chuyện này? Hơn nữa ta đã sớm nói với ngươi, tuyệt đối không thể để Vô Vong tỉnh lại, vậy mà ngươi thì sao?"

Sắc mặt nữ tử càng thêm tái nhợt: "Ta cũng không còn cách nào khác, huống chi, không phải hiện tại Vô Vong đã mất ký ức sao? Bọn họ còn muốn đi tìm thánh quả gì đó, loại dược liệu chỉ có trong truyền thuyết này căn bản là không thể tìm được, như vậy, hắn tỉnh cũng có khác gì ngủ say đâu?"


"Hừ!" nam nhân hừ lạnh, "Hi vọng lời ngươi nói đều là sự thật..."


Nếu Mộ Như Nguyệt hoặc đệ tử Thần Môn có mặt ở đây, đương nhiên có thể nhận ra nam nhân này là trưởng lão Đan gia đã từng xuất hiện trong trận thi đấu. Còn nữ tử, nếu nghe giọng nói, hẳn sẽ nhận ra hoàn toàn giống Trúc Ngư Nhi đã mất tích...


Rừng cây xanh biếc, ánh hoàng hôn xuyên qua kẽ lá tạo thành những cái bóng loang lổ trên mặt đất.


Vô Vong dừng chân, nhìn Mộ Như Nguyệt đi phía trước, nhỏ giọng nói: "Tiểu Nguyệt, ta đói..."


Nghe vậy, Mộ Như Nguyệt xoay người nhìn nam nhân phía sau, khẽ nhướng mày: "Sắc trời quả thật không còn sớm, vậy chúng ta sẽ nghỉ ngơi ở đây một lát, ta đi xem gần đây có ma thú gì không, ngươi ở đây chờ ta."


"Được." Vô Vong ngoan ngoãn gật gật đầu: "Vậy ngươi đi nhanh về nhanh, ta ở đây chờ ngươi."


Có điều, vì sự an toàn của Vô Vong, Mộ Như Nguyệt để Mặc Khê và tiểu đằng ở lại, sau đó mới đi sâu vào rừng...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK