Từ đầu đến cuối, sắc mặt Mộ Như Nguyệt đều thản nhiên, phảng phất như không nghe thấy lời nàng nói. Mà chính biểu tình thản nhiên này khiến Âu Dương Lâm càng thêm khó chịu.
"Hừ, giả bộ cái gì chứ!" ánh mắt Âu Dương Lâm hơi trầm xuống, chỉ cần nghĩ đến chuyện nữ nhân này hạ thấp Đông Phương công tử, trong lòng nàng liền bốc lên lửa giận.
"Chẳng lẽ ngươi còn cho rằng sẽ có người tới cứu ngươi, chẳng lẽ ngươi không nghe thấy lời cha ta nói? Dù Thiên vương lão tử tới cũng không cứu được các ngươi! Các ngươi là gian tế trà trộn vào Âu Dương thành, đã có gan vào đây, các ngươi chờ chết đi!"
Chỉ có giết chết bọn họ mới có thể giải trừ khế ước với Thiên Lang, đến lúc đó lại khiến nàng lập khế ước với Đông Phương công tử, như vậy Thiên Lang sẽ không thể rời khỏi hắn nữa.
Đông Phương công tử cũng sẽ không phải thống khổ như thế.
Trái tim Âu Dương Lâm đột nhiên đau xót, cười khổ, vì nam nhân kia, nàng đã trả giá nhiều như vậy, thậm chí làm mọi cách giúp hắn có được nữ nhân kia, kết quả trong mắt hắn chưa từng có nàng....
"Phải không?"
Đúng lúc này, một thanh âm già nua từ bên ngoài truyền vào.
Âu Dương Đơn hơi sửng sốt, vừa quay đầu lại liền nhìn thấy hai người từ ngoài cửa đi đến.
Lão giả mặc trường bào xanh lá, ống tay áo thật dài bao phủ cánh tay hắn, cũng bao phủ thân hình gầy yếu của hắn.
Còn bên cạnh là một nam nhân trung niên anh tuấn, mặt mày lãnh lệ như đao, ánh mắt sắc bén như chim ưng nhìn về phía Âu Dương Đơn.
"Gia chủ, thiếu chủ, sao các ngươi lại tới đây?" Âu Dương Đơn kinh ngạc, tại sao gia chủ và thiếu chủ lại đến nơi này?
"Âu Dương Đơn,", Âu Dương Lăng Thiên nhìn về phía Mộ Như Nguyệt, ánh mắt hơi trầm xuống, "Không biết bọn họ phạm tội gì mà bị ngươi bắt về thẩm vấn?"
Âu Dương Đơn khó hiểu nhìn Âu Dương Lăng Thiên, nhưng vẫn lên tiếng giải thích: "Là thế này, gia chủ, hai người kia không có giấy thông hành mà dám vào Âu Dương thành, ta hoài nghi bọn họ là gian tế, cho nên bắt về thẩm vấn, ai ngờ bọn họ không chịu thừa nhận, căn bản không chịu khai ra mục đích, ta vừa định dùng hình bức cung thì gia chủ đến."
Dùng hình bức cung?
Sắc mặt Âu Dương Lăng Thiên đen lại, hận không thể một chưởng đánh chết tên phế vật thành sự thì ít, bại sự thì nhiều này!
Sau khi nghe Mộ Như Nguyệt nói hắn không sống được bao lâu nữa, hắn đã hối hận, đang tìm cách cứu vãn quan hệ hai bên, ai ngờ Âu Dương Đơn lại trực tiếp bắt người nhốt lại.
Cứ như vậy, chỉ sợ chuyện sẽ khó giải quyết...
"Chờ sau khi xong việc sẽ tính sổ với ngươi", Âu Dương Lăng Thiên lạnh lùng nhìn qua vẻ mặt kinh ngạc của Âu Dương Đơn, sau đó bước nhanh về phía Mộ Như Nguyệt, trên gương mặt già nua nghiêm túc lộ ra một nụ cười, "Mộ cô nương, ta mời ngươi đến Âu Dương gia làm khách."
Gia chủ.... cười?
Âu Dương Đơn ngây ngốc tại chỗ, tựa như không thể tin vào mắt mình.
Gia chủ thế nhưng tự mình đến mời nữ nhân này, còn cười với nàng? Nàng rốt cuộc có thân phận gì? Có điểm nào đáng giá để gia chủ phải tự mình đến mời?
Sắc mặt Âu Dương Đơn tái nhợt, hắn nghĩ đến hành động vừa rồi đã làm, cả thân thể bắt đầu lung lay lảo đảo.
Xong rồi, hắn bắt giam khách quý của Âu Dương gia, gia chủ nhất định sẽ không tha cho hắn....
Mà so với Âu Dương Đơn, Âu Dương Lâm càng khiếp sợ hơn.