*Lục trà biểu (Green Tea Bitch): là loại nữ nhân giả bộ trong sáng mà đi quyến rũ đàn ông của người khác. Loại người như thế chỉ có phụ nữ nhìn ra còn đàn ông thì không nhìn ra được.
Bách Liên Hoa: là các em gái ngây thơ, trong sáng như thánh nữ, lúc nào cũng tự cho mình là vô tội.
"Ngươi..."
Triệu Khuynh Tuyết giận dữ, tuy nàng không rõ ý tứ trong lời thanh y nữ tử nói, nhưng mà nàng vẫn biết đây không phải lời hay ho gì.
"Ngươi có ý tứ gì?" Sắc mặt Triệu Thiên Minh trầm xuống, đang muốn ra tay giáo huấn nữ tử không biết trời cao đất rộng này, lại bị một bàn tay túm chặt.
Triệu Khuynh Tuyết cắn môi, lắc lắc đầu nói: "Đại ca, đừng gây chuyện, vẫn nên để bọn họ rời đi đi, nếu để đại nương biết ta vừa trở lại đã gây chuyện, chỉ sợ nàng sẽ đuổi ta đi."
Hai mắt nữ tử rưng rưng, cho dù không phải tuyệt sắc động lòng người nhưng khuôn mặt điềm đạm đáng yêu cũng làm người ta trìu mến.
Triệu Thiên Minh mềm lòng, nói: "Tuyết Nhi, ngươi yên tâm, hiện giờ ta là thiếu chủ Triệu gia, ai cũng không thể xúc phạm tới ngươi, nếu ngươi đã trạch tâm nhân hậu, không muốn đả thương những người này, vậy ta sẽ thu tay lại."
Khi nói lời này, Triệu Thiên Minh dùng ánh mắt cảnh cáo liếc qua hai nữ tử trước mắt.
"Lần này nể mặt Tuyết Nhi, ta không so đo với các ngươi, nếu để ta nhìn thấy các ngươi lần nữa thì đừng trách ta không khách khí!"
"Chỉ dựa vào ngươi sao?" Thanh y nữ tử cười nhạo, nói, "Lần này không phải ngươi buông tha ta mà là ta không muốn làm bẩn tay mình."
Dứt lời, nàng quay đầu nhìn Mộ Như Nguyệt, cười nhạt nói: "Cô nương, ngươi cũng là lần đầu tới Trung Châu? Hay là chúng ta kết bạn, cùng nhau đi đi?"
Ánh mắt Mộ Như Nguyệt lập lòe vài cái, khẽ cong khóe môi: "Có thể."
Thanh y nữ tử tươi cười rạng rỡ như ánh mặt trời, tựa như có thể chiếu vào lòng người, nàng quay sang phía hai thủ vệ, đưa ra một khối lệnh bài: "Đây là lệnh bài thông hành của ta, ta và bằng hữu có thể đi vào không?"Lúc hai thị vệ nhìn thấy lệnh bài trong tay nữ tử, sắc mặt hơi ngẩn ra một chút, rồi vội vàng khom ngươi nói: "Hai vị cô nương, mời vào."
"Chúng ta đi."
Thu hồi lệnh bài, thanh y nữ tử quay qua cười với Mộ Như Nguyệt, sau đó kéo tay nàng đi vào cửa lớn.
Nhìn hai thân ảnh biến mất sau cánh cửa, ánh mắt Triệu Khuynh Tuyết tối sầm.
Mộ Như Nguyệt, chỉ cần đến Trung Châu, ta có rất nhiều biện pháp làm ngươi biến mất...
"Tuyết Nhi."
Thanh âm ôn nhu bên cạnh truyền đến làm Triệu Khuynh Tuyết phục hồi tinh thần, ngẩng đầu nhìn nam nhân bên cạnh, cười nhạt nói: "Đại ca, ngươi gọi ta có việc gì sao?"
"Tuyết Nhi, sau khi vào Trung Châu, ta sẽ sắp xếp cho ngươi đến Trung Châu học phủ học tập, qua mấy ngày nữa là ngày báo danh, đúng lúc Triệu gia có một suất, ta đã nói chuyện với phụ thân cho ngươi suất đó, nhưng ngươi phải nhớ kĩ, ở học phủ có không ít thế lực cường đại hơn Triệu gia, thiên tài vô số kể, dựa vào thực lực của ngươi rất khó hòa nhập vào môi trường ở đó, cho nên ngươi cần bám lấy một người, bất luận là nam hay nữ, chỉ có nắm chặt lấy một thiên tài thì ngươi mới có thể hòa nhập được."
Ánh mắt Triệu Thiên Minh tràn đầy quan tâm, đối với muội muội thất lạc từ nhỏ này, hắn chỉ muốn cho nàng những thứ tốt đẹp nhất, bù đắp lại mấy năm qua.
"Ca ca, Tuyết Nhi hiểu rồi." Triệu Khuynh Tuyết ngoan ngoãn đứng bên cạnh Triệu Thiên Minh, con ngươi trong suốt sáng ngời, nếu không biết quá khứ của nàng, sẽ rất dễ bị dáng vẻ này lừa gạt.