Nam nhân nghiêng người ngồi trước cửa sổ, hồng y tung bay, lồng ngực trắng nõn lộ ra. Nam nhân này tuyệt mỹ động lòng người, khuôn mặt tinh xảo tươi cười mị hoặc, một đôi mắt phượng tựa hồ có thể câu hồn phách con người, mỗi nụ cười, mỗi động tác đều tràn ngập dụ hoặc.
Hắn giống như một yêu nghiệt phong hoa tuyệt đại dễ dàng đoạt mất tâm hồn người ta.
Có điều nụ cười mị hoặc kia ẩn chứa sự âm lãnh vô tình....
'Bá' một tiếng, Phượng Kinh Thiên đoạt lại cái còi, mắt phượng đảo qua ánh mắt kinh diễm của Mộ Y Tuyết, khẽ nhíu mày, đáy mắt hiện lên tia chán ghét.
“Nói đi, tìm ta có chuyện gì? Ngươi chỉ có một cơ hội.”
Mộ Y Tuyết phục hồi tinh thần, nam nhân này tuy đẹp nhưng quá mức âm trầm, không phải loại nàng thích. Nàng vừa ý chính là thiếu niên tuấn mỹ trong sáng như bầu trời kia...
“Ta muốn ngươi giúp ta giết một người”, Mộ Y Tuyết cắn chặt răng, hung tợn nói, “Mộ gia Mộ Như Nguyệt, tốt nhất là ngươi cưỡng bức nàng trước, sau đó bầm thây vạn đoạn.”
Phượng Kinh Thiên nhàn nhạt liếc nàng một cái, dung nhan yêu nghiệt hơi trầm xuống: “Tuy ta không muốn làm loại chuyện này nhưng nếu đã đáp ứng ngươi, ta sẽ hoàn thành tốt, bất quá ngươi cũng chỉ có một cơ hội này mà thôi, từ nay về sau ta sẽ không nợ ngươi bất cứ cái gì.”
Hắn không thích thiếu nợ bất kì ai, cho nên lúc trước mới đáp ứng điều kiện này.
Dứt lời, hắn không thèm liếc mắt Mộ Y Tuyết, tung người nhảy ra ngoài cửa sổ, hồng y lập tức biến mất dưới ánh mặt trời.
________
Núi Thanh Trúc, đường đến đan hội.
Lúc này trên núi một mảnh yên tĩnh, chân Mộ Như Nguyệt đạp lên lá cây phát ra tiếng xào xạc. Trong ngực nàng, một tiểu thú thỉnh thoảng ngẩng đầu lên nhìn khắp nơi, đôi mắt khí phách sáng lấp lánh.
Đột nhiên, một hơi thở sắc bén bức người ập đến, khiến hô hấp Mộ Như Nguyệt căng thẳng.
“Ai?” Mộ Như Nguyệt khẽ quay đầu, ánh mắt cảnh giác nhìn bốn phía.
Đột nhiên, trong sơn cốc yên tĩnh truyền đến một tiếng cười không nghe ra nam nữ, sau đó là một bộ hồng y lọt vào mắt Mộ Như Nguyệt.
Nam nhân trước mặt không thể nghi ngờ lớn lên thật đẹp, đẹp kinh tâm động phách, yêu nghiệt tuyệt thế, đã sống hai đời nhưng Mộ Như Nguyệt chưa từng gặp qua tuyệt thế mỹ nam như vậy, đó là mỹ mạo khuynh quốc mà nữ tử cũng không sánh bằng.
Nếu không phải hắn có hầu kết, phỏng chừng rất nhiều người đều coi yêu nghiệt này là nữ tử.
“Mộ Như Nguyệt?” Phượng Kinh Thiên hơi cong khóe môi, mắt phượng tùy ý đánh giá thiếu nữ trước mắt, cười mị hoặc, “Lúc trước ta nợ người khác một ân tình, cho nên đã đáp ứng người đó lấy mạng ngươi, chẳng qua nàng nói ta cưỡng bức ngươi trước rồi giết, nhưng mà... Loại chuyện cưỡng bức nữ nhân này Phượng Kinh Thiên ta không muốn làm được, nếu để người khác làm thì cũng quá làm bẩn ngươi.”
Sắc mặt Mộ Như Nguyệt hơi trầm xuống, nàng có thể cảm nhận được thực lực nam nhân này rất cường đại.
Có điều hắn khiến nàng có cảm giác rất quen thuộc nhưng không thể nhớ được đã gặp ở đâu...
“Đương nhiên”, Phượng Kinh Thiên cười nhạo một tiếng, nụ cười yêu nghiệt khiến người ta không thể dời mắt, “Nếu ngươi nguyện ý làm nữ nhân của ta, ta sẽ tha cho ngươi, có lẽ đây là một cuộc mua bán rất có lời, ngươi nói đi?” Ngón tay thon dài nhẹ vuốt cằm, Phượng Kinh Thiên cười như không cười nói.