Nhìn theo thân ảnh Mộ Như Nguyệt, sắc mặt Cung Giang Ly càng thêm ngưng trọng, khẽ than: “Phỉ Phỉ, bằng hữu này của ngươi có vẻ không đơn giản…”
Đỗ Phỉ Phỉ không nói gì, tầm mắt dõi theo hướng Mộ Như Nguyệt rời đi, trong lòng có chút mất mát: “Ta rốt cuộc đã hiểu vì sao Thất hoàng tử đối đãi đặc biệt với nàng, ta thật sự không thể so được với nàng… Đây là lần đầu tiên có một nữ nhân làm ta tâm phục khẩu phục, ngay cả đối với Lệ phi nương nương, ta cũng không có cảm giác như vậy, bởi vì ta chưa bao giờ thấy mình kém hơn Lệ phi, nhưng mà…”
Nhưng mà nàng hiểu rất rõ, mình thật sự kém Mộ Như Nguyệt rất xa.
Nghĩ đến đây, Đỗ Phỉ Phỉ có chút đau lòng…
“Phỉ Phỉ.”
Đỗ Y nhíu mày.
Tính tình cháu gái thế nào, không ai hiểu rõ hơn hắn, mặt ngoài nhìn điêu ngoa tùy hứng chỉ vì khiến Thất hoàng tử chú ý, kỳ thật nàng rất nặng tình…
Đỗ Phỉ Phỉ đè nén chua xót dưới đáy lòng, ánh mắt nhìn theo hướng Mộ Như Nguyệt rời đi.
“Nếu, Thất hoàng tử phi là nàng, vậy… ta căn bản không có khả năng tranh đoạt, hơn nữa…”
Hơn nữa đối với nữ nhân này, nàng căn bản không hận nổi.
“Phỉ Phỉ, nàng là một người không tệ.” Đỗ Y thở dài, “ Nha đầu này cũng đã nói rõ, muốn rời khỏi Ma thành đi tìm vị hôn phu của mình, nếu nàng đã có nam nhân mình yêu, vậy tuyệt đối không có khả năng trở thành Thất hoàng tử phi.”
“Gia gia, ngươi không hiểu”, Đỗ Phỉ Phỉ lắc lắc đầu, ánh mắt bi thống, “Nếu Thất hoàng tử đã nhận định, dù nàng đã có nam nhân mình yêu, vậy… ta cũng không có khả năng xóa bỏ hình bóng nàng trong lòng Thất hoàng tử, cho nên ta nghĩ kỹ rồi, nếu Thất hoàng tử không yêu ta, ta cũng đau khổ theo đuổi mấy trăm năm rồi, vậy không bằng buông tay, có lẽ còn có thể giảm bớt đau xót.”
Tuy nàng luôn làm bộ không để bụng, nhưng vẻ mặt nhiều lần không kiên nhẫn của thiếu niên vẫn là nỗi đau vĩnh viễn trong lòng nàng…Nếu như hắn không yêu nàng, nàng cần gì phải dây dưa không ngừng? Như thế chỉ làm hắn càng thêm khinh thường…
“Ngươi hiểu là tốt rồi.” Đỗ Y cười khổ, “Một nam nhân trong lòng không có ngươi, căn bản không thích hợp với ngươi.”
Nghe vậy, Đỗ Phỉ Phỉ rũ mắt, trong lòng tràn ngập chua xót.
Có điều, muốn hoàn toàn buông tay hắn, phỏng chừng còn cần một chút thời gian…
--------------------
Khoảng thời gian này Vưu Hi trải qua rất thanh tịnh, đơn giản là vì nữ nhân thích dây dưa hắn giống như biến mất, không còn thấy xuất hiện nữa…
Nhưng ngay cả bản thân Vưu Hi cũng không rõ vì sao không nghe thanh âm ồn ào nhốn nháo kia, trong lòng hắn lại có chút mất mát, giống như có thứ gì đó rời xa sinh mệnh hắn vậy…
Tựa hồ bất tri bất giác, hắn đã quen nhìn nàng điêu ngoa vô lại…
“Ta nhớ nàng sao?”
Vưu Hi bỗng nhiên bị đáp án này dọa sợ, vội vàng lắc đầu: “Không! Ta làm sao có thể nhớ dã nha đầu kia? Ta hẳn là nên cảm tạ nàng không tiếp tục dây dưa…”
Nghĩ đến đây, hắn hung hăng lắc lắc đầu, cưỡng chế bản thân không nghĩ đến bóng dáng kia.
Nhưng mà, cảm giác mất mát trong lòng làm thế nào cũng không thể biến mất…
Mà lúc này, Mộ Như Nguyệt đang đứng chỗ hội đấu giá lớn nhất Ma thành.
Nàng ngẩng đầu nhìn tấm bảng hội đấu giá được mạ vàng, đáy mắt xẹt qua một tia sáng.