Mục lục
Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi - Tiêu Thất Gia (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Về phần Dạ Vô Trần có tiếp nhận nàng hay không, Vũ Nương rất tự tin, nam nhân vốn thương hoa tiếc ngọc, thấy mỹ nhân sắp té ngã nhất định sẽ đỡ nàng một phen...

Nhưng mà, chuyện ngoài dự đoán đã xảy ra...

Thời điểm Vũ Nương sắp ngã vào lòng Dạ Vô Trần, thân thể nam nhân chợt lóe, tránh sang một bên, vì thế, "bịch" một tiếng, thân thể yêu kiều kia ngã lăn trên mặt đất...

Mọi người ngây ngẩn, nghiễm nhiên còn chưa biết đã xảy ra chuyện gì.

Mỹ nhân phóng đãng yêu mị trước mắt, cho dù không động tâm với nàng, nhưng ai mà không muốn chơi một chút? Vậy mà nam nhân này lại từ bỏ cơ hội?

Hơn nữa, đỡ nàng một lần cũng không muốn?

Đầu óc Vũ Nương trống rỗng, nàng thật sự không ngờ, chiêu thức này lại mất hiệu lực đối với nam nhân này?

Nàng cắn chặt môi, không cam lòng, chẳng lẽ mị lực của nàng còn chưa thể hiện ra hết cho nên nam nhân này mới không động tâm?

"Dạ công tử, ngươi có ý gì?" Sắc mặt Đông Phương Tuấn trầm xuống, "Vũ Nương là nha hoàn ta đưa để hầu hạ các ngươi, dù nàng có gì không đúng cũng không nên đối đãi với nàng như vậy!"

Mộ Như Nguyệt quét mắt về phía Đông Phương Tuấn sắc mặt xanh mét, cười lạnh nói: "Đối đãi với nàng? Không biết phu quân ta phải đối với nàng thế nào? Bản thân nàng cố ý té ngã chẳng lẽ còn phải đi đỡ nàng? Có lẽ đổi thành Đông Phương công tử, nhất định sẽ không đành lòng mà đỡ nàng một phen."



Sắc mặt Đông Phương Tuấn hơi đổi, theo bản năng nhìn về phía Nam Cung Tử Lan, sau đó thu hồi ánh mắt, lạnh giọng nói: "Chuyện này quả thật là nàng sai, không thể trách Dạ công tử, một khi đã như vậy, ta sẽ để nàng qua hầu hạ các ngươi."Chỉ cần tiếp cận bọn họ, tìm cơ hội cho Dạ Vô Trần ăn huyễn ưu thảo, lúc đó, Dạ Vô Trần sẽ quên nữ nhân này, yêu Vũ Nương.

Mà hắn, cũng muốn khiến nữ nhân đáng chết này nếm thử tư vị yêu mà không có được!

"Là tới hầu hạ chúng ta, hay là lên giường hầu hạ phu quân ta?" Mộ Như Nguyệt cười nói, trong mắt xẹt qua hàn ý lạnh lẽo tận xương.


Dù Đông Phương Tuấn không nói rõ ràng nhưng bất kì ai đều hiểu rõ, Vũ Nương chính là nữ nhân Đông Phương Tuấn đưa lên giường Dạ Vô Trần.


"Mộ cô nương, đồng ý hay không đồng ý cũng không phải ngươi nói", ánh mắt Đông Phương Tuấn càng thêm âm trầm, lạnh giọng nói, "Phu quân ngươi là trời của ngươi, ngươi dĩ nhiên phải nghe lời hắn, chỉ cần hắn muốn, đừng nói là lên giường hầu hạ hắn, dù hưu ngươi, cưới nàng cũng là tất nhiên!"


Đông Phương Tuấn biết rõ Dạ Vô Trần rất yêu Mộ Như Nguyệt, từ ánh mắt có thể nhìn ra được. Nhưng có yêu một người đến mức nào cũng không thể kháng cự được dụ hoặc.


Cũng giống như hắn, yêu Khiếu Nguyệt, nhưng trong khoảng thời gian cùng nàng yêu nhau, hắn cũng vẫn có vài hồng nhan tri kỷ, hơn nữa thỉnh thoảng còn đến thanh lâu phát tiết nhu cầu.


Cho dù Dạ Vô Trần và Vũ Nương có phát sinh quan hệ cũng không thể khiến hắn không yêu Mộ Như Nguyệt, cho nên hắn mới dùng huyễn ưu thảo, chỉ có dùng loại dược liệu này mới có thể khiến hắn quên Mộ Như Nguyệt, yêu nữ nhân khác!


Đến lúc đó, nữ nhân này nhất định sẽ đau đến tê tâm liệt phế! Như vậy có thể khiến nàng nếm chịu nỗi đau đớn khi hắn mất Khiếu Nguyệt...


Mộ Như Nguyệt cười nhạt: "Vô Trần, hắn nói ngươi muốn hưu ta, cưới người khác, còn nói ngươi là trời của ta, tất cả mọi chuyện đều phải nghe lời ngươi, là như vậy sao?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK