Lão già này có biết xấu hổ hay không? Hắn bao nhiêu tuổi? Thế nhưng muốn một mình đấu với một nữ tử mới hơn hai mươi! Bất luận là thắng hay thua hắn đều mất hết mặt mũi...
Mộ Như Nguyệt cười, hai mắt cong cong nhưng trong mắt lại tràn ngập trào phúng.
"Ngươi khiêu chiến, ta có thể tiếp nhận."
"Quận chủ!"
Trong lòng mọi người kinh hãi, kinh ngạc nhìn dung nhan nữ tử tuyệt sắc.
"Vô Trần công tử, ngươi mau khuyên quận chủ đi, đừng để nàng nhất thời xúc động, tuy quận chủ đã đột phá thần vương trung cấp nhưng đối phương là thần hoàng a, chênh lệch không phải chỉ một chút." Vương Hải vội vàng quay đầu nói với Dạ Vô Trần.
Nhưng lúc này, Dạ Vô Trần lại mỉm cười nhìn nữ nhân mình yêu, đôi mắt tím tràn đầy tín nhiệm...
Vương Hải ngây dại, tại sao cho dù xảy ra chuyện gì, Vô Trần công tử đều tin tưởng nàng như vậy?
Giống như lúc trước tất cả mọi người đều cho rằng nàng đã chết, chỉ có một mình hắn nhàn nhạt nói một câu, nàng còn sống...
"Quận chủ, vậy lão phu thỉnh giáo."
Lão giả ôm quyền, khóe môi lại nở nụ cười lạnh, hắn phất ống tay áo, nhanh chóng tiến lên, nhìn dung nhan lạnh nhạt thản nhiên của nữ tử.
Ân Hoa cười nhạo một tiếng, trong lòng vô cùng khinh thường.
Nữ nhân này không phải bị choáng váng thì chính là quá mức tự tin! Lấy trứng chọi đá, không biết tự lượng sức mình! Một thần vương trung cấp sao có thể là đối thủ của thần hoàng?
"Chẳng qua..." lão giả ngừng một chút, nói: "Nể tình ngươi còn trẻ tuổi, ta có thể nhường ngươi một chiêu!"
"Phải không?" ý cười trong mắt Mộ Như Nguyệt càng đậm, "Nhường ta một chiêu, ngươi sẽ hối hận!"
"Ha ha" lão giả cười khẽ, "Quận chủ đại nhân cứ yên tâm ra tay! Ta tuyệt đối sẽ không hối hận!"
Một võ giả thần vương mà thôi, cho dù chấp nàng mười chiêu, hắn vẫn có thể hạ gục nàng trong nháy mắt...
"Được thôi, nếu ngươi đã khăng khăng nhường ta một chiêu, vậy ta liền nhận hảo ý của ngươi."
Ngón tay trắng nõn nhẹ nhàng vuốt qua chiếc vòng trên cổ tay, khóe môi Mộ Như Nguyệt khẽ cong lên, thanh âm đạm mạc theo gió truyền vào tai mọi người...
"Đằng xà, nên ra làm việc rồi..."
Đằng xà?
Mọi người ngây ngẩn, không rõ chuyện gì xảy ra, thời điểm bọn họ ngơ ngác hai mặt nhìn nhau, lại thấy vòng tay của Mộ Như Nguyệt chuyển động.
Không sai!
Đúng là chuyển động.
Mọi người rối rít dụi mắt, chăm chú nhìn cái vòng tay đang chuyển động, khiếp sợ không thể dời mắt...
"Này... đây là..."
Lão giả trợn trừng mắt, lúc hắn muốn nói gì đó, cái vòng tay bay lên không trung, hóa thành một con đằng xà khổng lồ....
Lần trước hấp thu năng lượng quá nhiều, đằng xà tiến vào trạng thái ngủ say, cách đây không lâu nó mới tỉnh dậy, đây cũng chính là nguyên nhân vì sao Mộ Như Nguyệt đủ tự tin đối phó với người Lăng gia.
"Đằng xà! Đằng xà thượng cổ!"
Đáy mắt lão giả hiện lên vẻ tham lam.
Không sai, đây chính là đằng xà thượng cổ, nếu có thể khế ước với nó, thực lực của mình chắc chắn sẽ được nâng lên đến trình độ nhất định...
Nhưng rất nhanh, tham niệm trong mắt lão giả liền bình ổn xuống.
Bởi vì thực lực của đằng xà thượng cổ kia quá cường đại, hắn căn bản không cách nào không chế được...
"Chủ nhân."
Đằng xà chớp chớp mắt, đôi mắt xoay tròn, thanh âm non nớt, ngây thơ hỏi: "Muốn ta giết hắn sao?"
Cái tên vô lại này dám khi dễ chủ nhân của đằng xà hắn, hắn nhất định sẽ không bỏ qua...
"Phế bỏ thực lực của hắn là được rồi, như vậy càng khiến bọn họ thống khổ hơn."