Phanh!
Hạ Thụy vội vàng thắng gấp, cau mày nhìn về phía người chắn trước đầu xe, ánh mắt trầm xuống: "Không biết ngươi là ai?"
Oanh!
Vừa dứt lời, một nắm đấm đã mạnh mẽ nện vào cửa sổ xe, mảnh kính văng ra khắp nơi, xẹt qua khuôn mặt anh tuấn của Hạ Thụy để lại một vết máu.
Hạ Thụy lau chùi vết máu trên mặt, ánh mắt càng thêm âm trầm: "Ta và ngươi không oán không thù, ngươi làm như vậy có phải đã vi phạm quy định của giới cổ võ hay không?"
"Không oán không thù?"
Người nói là một nam nhân tuấn lãng, thân thủ lưu loát, trong đêm tối lộ ra vẻ quỷ dị.
Hắn hất cằm, từ trên cao nhìn xuống nam nhân trong xe: "Ngươi có ý đồ với thiếu phu nhân của chúng ta, thiếu gia ra lệnh cho ta đến phế ngươi."
Thiếu phu nhân?
Hạ Thụy nhíu mày, trước giờ hắn không hề phát sinh quan hệ với phụ nữ đã có chồng, chỉ duy nhất một người là Sở Vận, nhưng tại sao Thẩm gia lại có người cường đại như vậy? Huống chi, Thẩm Mặc căn bản không biết hắn và Sở Vận có tư tình..."Các ngươi là người Thẩm gia?" Hạ Thụy dò hỏi.
Ngoại trừ Thẩm Mặc, hắn thật sự không nhớ nổi còn ai nữa...
Thẩm gia?
Người kia cười lạnh, Thẩm gia hèn nhát sao có thể so sánh với bọn họ? Nam nhân đáng chết này dám ở trên yến hội ăn nói bừa bãi Thiếu phu nhân khiến hắn cảm thấy hứng thú, thiếu gia nhà bọn họ làm sao có thể tha cho hắn?
Bất quá, người kia cũng không giải thích rõ ràng, oanh một tiếng, khí thế cường đại bộc phát, khuếch tán khắp không trung....
"Đáng chết!"
Hạ Thụy nện một quyền vào cửa xe, hiện tại hắn không suy nghĩ được gì nhiều, vội vàng xoay người xuống xe, nhanh chóng công kích về phía nam nhân kia.
"Hừ!"
Lạc Á hừ lạnh, nhàn nhạt liếc hắn một cái, mà cái liếc mắt này tựa như thâm nhập vào linh hồn khiến Hạ Thụy ngây ra...
Lúc hắn hồi phục tinh thần, trong tay Lạc Á đã có thêm một thanh kiếm, ngân quang chợt lóe, máu tươi từ trên người Hạ Thụy bắn ra....
"A a a a!!!!"
Dưới bầu trời đêm, tiếng thét tê tâm liệt phế vang vọng khắp ngọn núi, làm kinh động chim rừng vỗ cánh bay đi, lá cây xào xạc chậm rãi rơi xuống...